Nhưng tôi biết, Liên Dục Tinh không thể nào ghen.
Anh ấy nhiều lắm chỉ nghĩ.
Chó con của mình, lén lút cọ xát với người khác bên ngoài.
Chỉ là sự chiếm hữu ăn sâu vào m.á.u Alpha mà thôi.
Điều đó không thể đại diện cho điều gì.
Càng không thể đại diện cho việc anh ấy quan tâm tôi, hay thích tôi.
Tôi ý thức rõ ràng điều này.
Mỗi khi bản thân có chút không nỡ nào.
Tôi sẽ tự nhủ.
Ôn Nam, đừng lún sâu hơn nữa.
Đếm ngược đến ngày thả Liên Dục Tinh đi, ngày thứ ba.
Tôi bắt đầu trở nên rất bám dính anh ấy.
Bám dính hơn cả trước đây.
Hận không thể mỗi ngày đều dính chặt trên người anh ấy.
Điên cuồng hít lấy mùi tin tức tố chanh xanh trên người anh ấy.
Bởi vì tôi biết.
Sau khi anh ấy đi, mùi hương này cuối cùng cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Không để lại cho tôi dù chỉ một chút.
"Chậc."
Liên Dục Tinh bực bội kéo tay mình ra khỏi lòng tôi.
"Nếu không biết cậu là Beta, tôi còn tưởng cậu đến kỳ phát tình rồi."
"Bám người như thế, lại đang giở trò dâm đãng gì đấy?"
"Bởi vì tôi thích anh, nên phải dính lấy anh."
Dù sao Liên Dục Tinh cũng sắp đi rồi, tôi không còn keo kiệt lời tỏ tình của mình nữa.
"Liên Dục Tinh, tôi thích anh lắm."
"Cậu đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?"
Tôi cười cười: "Anh đặc biệt ngoan, không hề phản kháng chút nào."
"Là một kẻ bắt cóc có nhân tính, tôi phải cho anh một chút phần thưởng."
Liên Dục Tinh cười lạnh một tiếng: "Đến lượt cậu thưởng cho tôi từ khi nào..."
Thưởng cho anh sự tự do.
"Chuyện gì thế."
Tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy.
Tay chân Alpha bắt đầu mềm nhũn, trước mắt cũng dần mơ hồ.
"Cậu, cậu hạ thuốc tôi?"
Tôi không nói gì.
Câu nói cuối cùng Liên Dục Tinh để lại sau khi ý thức tan biến là.
"Có phải cậu vứt tôi đi vì tôi ăn quá đắt không hả đồ hỗn đản nhỏ..."
Tôi bật cười trong nước mắt.
Tôi cúi đầu, hôn lên khóe môi Liên Dục Tinh.
"Tạm biệt nhé, ông xã."
Không bao giờ gặp lại nữa, Liên Dục Tinh.
