Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận mặt trời lên cao.
Vừa mở mắt, thấy mình quấn lấy Liên Dục Tinh như con bạch tuộc.
Lấy anh ấy làm gối ôm cả đêm.
Liên Dục Tinh khẽ nhíu mày, trông rất khó chịu.
Tôi có chút chột dạ khẽ ho một tiếng, sau đó bò dậy.
Cẩn thận kiểm tra xem xích có lỏng không.
Ừm, không lỏng.
Thế là được.
Tôi cầm chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn.
"Này, đồ biến thái nhỏ."
Giọng Liên Dục Tinh khàn khàn vang lên.
"Tôi khó chịu c.h.ế.t đi được."
Lòng tôi thắt lại: "Anh khó chịu ở đâu?"
"Tay."
"Cậu trói tôi lâu như vậy, m.á.u tôi không lưu thông, vừa nhức vừa đau."
"Cậu cởi trói một tay cho tôi, tôi không làm gì được đâu."
Tôi do dự một lúc lâu.
Vẫn từ chối: "Không được."
"Anh đánh nhau ghê như thế, một tay cũng có thể làm thịt tôi mất..."
Liên Dục Tinh đánh nhau dữ dội đến mức nào, tôi đã từng tận mắt chứng kiến.
Anh ấy có thể dễ dàng đè Alpha đầu gấu của trường xuống đất.
Huống chi, anh ấy còn là một Alpha ưu tú cực phẩm.
"Sao cậu biết tôi đánh nhau giỏi?"
"Cậu rất hiểu tôi."
"Cậu là người tôi quen biết?"
Dù mắt anh ấy bị bịt kín.
Tôi vẫn có thể cảm nhận được, Liên Dục Tinh lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Sợ nói thêm vài câu sẽ bị lộ, tôi quyết định không tiếp tục đôi co.
"Dù sao không được là không được, anh đừng gài lời tôi nữa."
Tôi hoảng loạn ra khỏi cửa.
Buổi tối, tôi mang thức ăn vào phòng ngủ.
Lấy một cái gối tựa lưng đỡ Liên Dục Tinh dậy.
"Tôi đút cho anh ăn."
Liên Dục Tinh cười lạnh một tiếng: "Tôi thế này, đúng là như một phế nhân không thể tự lo cho bản thân."
Tôi càng chột dạ hơn.
Quyết định không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm cầm thìa đút cơm cho Liên Dục Tinh.
Liên Dục Tinh quay mặt đi, mím chặt môi.
"Cậu nuôi tôi như nuôi súc vật vậy."
"Cậu không phải thích tôi sao? Nhẫn tâm nhìn tôi như thế này à?"
Liên Dục Tinh đang thao túng tâm lý tôi đúng không, chắc chắn là đúng không!
"Tôi..."
"Anh ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói."
"Tôi không ăn."
"Cậu không cởi trói cho tôi, tôi sẽ không ăn một miếng nào."
"Cứ để tôi c.h.ế.t đói, cho xong chuyện."
Liên Dục Tinh hơi nhếch môi, trông có vẻ như đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay.
Tôi tức giận quăng cái thìa.
"Anh chính là ỷ vào việc tôi thích anh phải không!"
"Đúng." Anh ấy không hề phủ nhận.
"Chính là ỷ vào việc cậu thích tôi."
