Yến tiệc hôm đó, chỉ có vài trọng thần. Dưới ánh trăng, ta uống đến mơ màng.
Cho đến khi cơ thể nóng bừng, sinh ra khát khao khó tả. Đồng tử ta chợt co lại, rượu trong chén có vấn đề!
E là có kẻ thấy ta không có phi tần, chuẩn bị dùng thủ đoạn hạ tiện nhét người vào.
Ta cố gắng giữ lý trí, ra lệnh Tần Trạm đưa ta hồi cung nghỉ ngơi. Tần Trạm vừa mất cha, chỉ có hắn là không có tâm trạng tính kế ta.
"Ôi..."
Ta hoa mắt, ngã vật ra long tháp. Cú ngã này ít nhiều mang theo ân oán cá nhân.
Ta khô miệng khát lưỡi, kéo lỏng cổ áo, lộ ra một đoạn xương quai xanh hình bán nguyệt.
"Tần Trạm, Trẫm hơi nóng, ngươi giúp Trẫm đi..."
Lời còn chưa dứt.
Tần Trạm quỳ trước tháp, nắm lấy chân ta, cởi giày tất. Gò má nóng bỏng cọ vào mắt cá chân trắng ngần như ngọc của ta, hơi thở như đang đốt cháy.
"Hoàng thượng, người thật lạnh, thật thoải mái..."
Ta ngẩn ra. Đột nhiên nhớ ra vừa nãy ta đã ban cho hắn một chén rượu.
Tần Trạm dịch đầu gối tiến lên, tóc mai nơi thái dương đẫm mồ hôi, từng bước quỳ sát lại gần.
Lòng ta run rẩy, giận dữ nhìn hắn.
"Tần Trạm, cút xa khỏi Trẫm!"
"Ngươi dám! Trẫm muốn g.i.ế.c ngươi!"
Ta đạp lên vai hắn một cước, chút sức lực không đáng kể như đang trêu chọc. Tần Trạm không kiên nhẫn bắt lấy, l.i.ế.m một cái, hơi thở nóng bỏng làm ngón chân ta hơi co lại.
"Hoàng thượng..."
Tần Trạm đùa bỡn ta, như đang khinh nhờn một khối ngọc thượng hạng. Đầu ngón tay thô ráp dò xét đi lên, ánh mắt như dã thú đói khát, muốn tháo xương xẻ thịt ta nuốt vào bụng.
"Biến thái!"
Ta tát hắn một cái. Trâm ngọc trên đầu theo động tác rơi xuống, một mái tóc xanh tuôn đổ tản ra.
Một nụ hôn rơi xuống nốt lệ chí đỏ hồng dưới mắt ta, Tần Trạm mê luyến nói: "Đẹp quá, Tiểu Diệp Tử..."
Mẫu phi của ta đã gọi ta như vậy.
Ta ngây người một thoáng, bàn tay kia định tát xuống dừng lại giữa không trung. Tát thêm cho hắn một cái nữa hắn có thấy sướng hơn không?
Sự ngẩn người này đã cho Tần Trạm cơ hội được nước lấn tới. Tần Trạm nhào lên, ngậm lấy lưỡi ta điên cuồng mút mát nuốt xuống.
Lửa từ trên người hắn lan tràn tới, châm đốt ta.
Về sau.
Tay ta bám trên vai hắn, trong đầu một mảnh hồ đồ. So với cự tuyệt, càng giống như nghênh hợp.
Tiếng nức nở như mèo hoang mùa xuân, vang vọng khắp đại điện trống rỗng.
Ta vừa cào vừa cấu trên lưng hắn, để lại vết máu.
"Tần Trạm, Trẫm ghét ngươi nhất!"
