Các triệu chứng mang thai ngày càng rõ rệt.
Ngoài buồn ngủ và nôn ói.
Một số chỗ trên cơ thể cũng thay đổi ngày càng lớn.
Cơ thể tôi không thoải mái, gần đây Tạ Cảnh Chi chỉ ôm tôi ngủ.
Nhưng tay anh vẫn không ngoan.
"Bảo bối, sao lại to ra nữa rồi?"
Thần sắc anh nghiêm lại, nhìn chằm chằm tôi:
"Hửm?"
"Em có uống thuốc gì không?"
"Không được làm bậy."
"Nghe rõ chưa?"
Tôi liên tục gật đầu.
Tôi làm gì có uống thuốc gì.
Bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường khi mang thai.
Và còn kèm theo những thay đổi khác nhau trong thai kỳ.
Mỗi ngày tôi đều rất rối bời.
Điều khiến tôi bất ngờ là, ngoài sự hoảng sợ ban đầu.
Tôi bắt đầu trò chuyện với sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Đây là con tôi.
Là người thân thiết nhất với tôi trên thế giới này, ngoài bà nội.
Tôi bắt đầu mong chờ sự ra đời của nó.
Mấy ngày nay tôi khó chịu trong người, Tạ Cảnh Chi đã hủy bỏ các buổi xã giao.
Mỗi ngày đều tan sở sớm để ở bên tôi.
Anh đối xử với tôi tốt như vậy, có lẽ cũng sẽ chấp nhận đứa bé này?
Tôi định đợi anh về nhà, dò hỏi một chút.
Thật không may, anh gọi điện nói tối nay có buổi xã giao không thể từ chối.
Tôi đã quen với việc anh ôm tôi ngủ.
Tối nay anh không có nhà, tôi trằn trọc không ngủ được.
Mở điện thoại lướt xem bạn bè, tình cờ thấy một đoạn video.
Kèm theo chú thích: Ai đó và ánh trăng sáng nối lại duyên xưa!
Người này là bạn thân của Tạ Cảnh Chi, đã thêm tôi trong một buổi tiệc trước đây.
Trong video, Tạ Cảnh Chi và một người đàn ông tôi chưa từng gặp đang nói chuyện.
Người đó trông quý phái, cười rất tươi tắn.
Ánh mắt, thoạt nhìn có hai phần giống tôi.
Nối lại duyên xưa là có ý gì?
Tôi xem đoạn video hai lần.
Định xem lần thứ ba thì phát hiện video đã bị xóa.
Tạ Cảnh Chi về nhà lúc hai giờ sáng.
Toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Tắm xong bước ra, anh theo lệ ôm tôi vào lòng.
Tôi giả vờ đã ngủ say.
Môi tôi bị môi Tạ Cảnh Chi chạm nhẹ một cái.
