Hóa ra A Ca cũng nghĩ tôi ngốc.
Tôi ôm hộp quà, đứng ngây ra trước cửa phòng VIP của câu lạc bộ đua ngựa.
Máy lạnh hành lang bật rất mạnh, khiến da tôi lạnh buốt, nhưng hai má lại nóng bừng.
Cửa không đóng chặt, giọng nói của họ bay ra ngoài.
"Nói thật đi, Victor, nếu không phải bố hắn giàu có, mẹ cậu năm đó nhất quyết dẫn cậu tái hôn với bố hắn, thì ai thèm để ý đến thằng em trai ngốc của cậu chứ?"
"Ngày nào cũng chơi đất sét, khác gì trẻ con ba tuổi? Tôi thấy nó tốt nghiệp đi chiên khoai tây ở Mcdonald's cũng chẳng ai thèm nhận!"
Tôi vô thức siết chặt ngón tay.
Khoai tây chiên ngon lắm, nhưng Lạc Tri Vi không cho tôi ăn nhiều.
Nếu tôi đi chiên khoai tây, tôi sẽ được ăn thật nhiều.
Tôi rất kiên nhẫn, có thể chiên từng cọng khoai vàng ruộm.
Sao lại không ai muốn nhận chứ?
Tôi ôm chặt hộp quà trong lòng.
Đây là con ngựa gốm tôi nung suốt hai tháng, làm hỏng hơn chục con mới hoàn thành.
Nó là con tốt nhất tôi từng làm.
Hôm sinh nhật, A Ca đã hôn tôi. Tivi nói, đã hôn nhau rồi thì phải tặng quà.
Tôi muốn tặng nó cho anh ấy, và hỏi anh ấy rằng, liệu chúng tôi có phải đã "ở bên nhau" như trên tivi nói không.
Sau này... anh ấy có thể hôn tôi mãi được không?
Giọng Lạc Tri Vi lại vọng ra từ bên trong.
"Chơi đất sét thì tốt chứ sao, rất yên tĩnh, không phiền phức."
Khóe miệng tôi bất giác cong lên, định đẩy cửa bước vào.
Người khác nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần A Ca thích tôi là được.
Anh ấy dừng một chút: "Ít nhất thì cũng đỡ hơn là việc hắn mơ mộng muốn điều hành công ty. Giao Lạc Thị cho hắn ư? Chưa đến ba ngày là phá sản thanh lý sạch sẽ."
Mơ mộng...
Anh ấy nói tôi mơ mộng.
Anh ấy nói đúng, tôi không giỏi quản lý công ty.
Nhưng sao n.g.ự.c tôi lại nghẹn lại, đau quá?
Trong phòng VIP bật lên một tràng cười vang.
"Victor cậu đúng là người tốt, ngày nào cũng chịu khó dỗ dành nó."
"Này, nó nhìn cậu bằng ánh mắt si mê dính chặt như vậy, không thấy sến à? Cả Hong Kong này ai mà không biết nó thích cậu?"
"Victor bọn mình ghét gay nhất, lỡ một ngày nó đòi lên giường với cậu thì một thẳng nam như cậu tính sao?"
"Tôi có thể giúp mà! Tôi không ngại giúp thái tử gia 'khai bao' đâu!"
Họ cười càng lớn hơn.
Sau đó, giọng Lạc Tri Vi vang lên.
Lạnh như băng.
"Chó của tôi, đến lượt mấy người đụng vào sao?"
Tai tôi ù đi.
Chó... A Ca đang nói Momo à? Con chó nhỏ nhà tôi tên là Momo.
Nhưng rõ ràng họ đang nói về tôi...
Vậy, tôi... là con ch.ó của anh ấy ư?
Bên trong im lặng một giây, rồi lại bùng lên tiếng cười lớn hơn.
"Chậc chậc, Victor nhà ta, nuôi một con ch.ó thôi mà cũng tận tâm thế."
Tiếng cười như thủy triều ập tới.
Tay tôi buông lỏng, không thể ôm hộp quà được nữa.
"Choang—"
Hộp quà rơi xuống sàn đá cẩm thạch.
Lớp giấy gói vỡ tung, để lộ con ngựa gốm bên trong.
Nó vỡ tan rồi.
Đầu ngựa lăn đến dưới chân tôi, đôi mắt đen láy trừng trừng nhìn tôi, như thể đang hỏi tôi tại sao lại ngốc nghếch đến vậy.
Tiếng cười trong phòng VIP đột ngột im bặt.
Tôi ôm hộp, bỏ chạy thục mạng.
Tôi đ.â.m vào người phục vụ đi ngang qua, nhưng cổ họng tôi nghẹn đắng, đến một câu "xin lỗi" cũng không thốt ra được.
Tôi chỉ muốn chạy thật nhanh.
