THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH CŨNG PHẢI XẮN TAY GIÚP VỢ BẺ BẮP

Chương 16

“Thần y tái thế! Thần y!”

Đông Văn tỉnh táo lại ôm lấy tôi: “Bảo Bối thật lợi hại, làm tôi khỏi liền luôn.”

Nhìn Đông Văn cười cợt, nỗi ấm ức chất chứa trong lòng tôi bỗng chốc bùng phát.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bỏ tôi lại rồi lại giả ngốc tìm tôi?”

“Đùa giỡn tôi vui lắm sao? Hay là hồi đó chưa ngủ được với tôi nên không cam tâm?”

“Có ý nghĩa gì chứ?”

Tôi vừa nói vừa khóc, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Lời tôi vừa dứt, Đông Văn đã quỳ xuống.

“Xin lỗi, tôi đã lừa cậu…”

“Nhưng chỉ có cách này, tôi mới có thể thoát ra khỏi nơi đó.”

Ánh mắt Đông Văn cầu xin, tay cầm hộp khăn giấy: “Bảo Bối, lau nước mũi đi, nghe tôi kể cho cậu nghe có được không?”

Hối hận vì rời đi là giả, tin nhắn đó cũng là giả.

Cha mẹ Đông đã lấy điện thoại của anh, mượn danh nghĩa Đông Văn gửi tin nhắn đó cho tôi.

Họ nghĩ, chỉ cần tôi không còn quấn lấy Đông Văn, anh sẽ trở nên tốt hơn.

Để sửa chữa sai lầm của Đông Văn, họ đã cưỡng chế đưa anh vào trại cai nghiện đồng tính.

Đông Văn giả vờ thuận theo mới trốn thoát được.

Kết quả còn chưa kịp lên xe đến tìm tôi, anh đã bị cha mẹ bắt lại.

Tái diễn vài lần, Đông Văn thực sự hết cách, bắt đầu giả ngốc, ngày ngày phát điên trong trại cai nghiện đồng tính.

Sau khi được đưa về nhà, anh ở nhà phát điên hành hạ cha mẹ Đông, miệng không ngừng lẩm bẩm tên tôi hoặc Bảo Bối.

Cha mẹ Đông đưa anh đi vô số bệnh viện, ngay cả những cách thức kỳ quái cũng thất bại, họ hết cách, đành thỏa hiệp.

“Xin lỗi.” Mắt Đông Văn cũng đỏ hoe, “Tôi không cố ý lừa cậu, tôi thực sự không còn cách nào khác…

“Cậu bảo tôi làm gì cũng được, chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tôi…”

Tôi hít hít mũi: “Thật ra tôi vẫn thích anh lúc ngốc nghếch hơn.”

Đông Văn ngừng lại, lập tức bắt đầu giả ngốc.

Lúc thì xoay quanh tôi, lúc thì làm đủ loại biểu cảm kỳ quái.

Tôi “phì” cười, ôm chầm lấy anh.

“Lừa anh đó, tôi nhớ anh lắm, thật sự.”

Đông Văn ôm lại tôi: “Tôi còn nhớ cậu hơn.”

END.

back top