THIẾU GIA THẬT BỖNG TRỞ NÊN NỔI TIẾNG SAU KHI NẰM IM HÓNG CHUYỆN THIÊN HẠ

Chap 22

Chương 22: Đàn ông có vợ, bên ngoài còn "làm 0" sao?!

 

Trong phòng yến tiệc, một dàn nhạc giao hưởng cỡ nhỏ đang trình diễn bản "Canon" của Pachelbel.

Trên chiếc bàn dài trải khăn trắng tinh tươm, những bộ đồ ăn bằng bạc và ly thủy tinh lấp lánh được sắp đặt rực rỡ. Trung tâm bàn ăn, nến trắng thon dài trên giá nến bạc đã được thắp sáng, ánh nến chập chờn theo luồng không khí nhẹ, điểm xuyết những đóa hoa tươi chủ đạo là hồng champagne.

Bóng dáng các vị khách mời đan xen trong ánh nến và ánh đèn chùm, tiếng trò chuyện khẽ và cười thầm hòa lẫn với âm nhạc, trở thành âm thanh nền của bữa tiệc.

Sự ồn ào náo nhiệt của buổi tiệc tối như thủy triều bao vây lấy hội trường. Lệ Hi Niên cầm chiếc ly hình sáo, đứng ở lối vào sân thượng tương đối yên tĩnh, đôi mắt màu xanh xám lạnh nhạt lướt qua vẻ mặt của từng người trong phòng.

Những dịp thế này đối với hắn đã sớm trở thành thói quen và quen thuộc, nhưng mỗi lần nhìn thấy những gương mặt đầy dối trá, tính toán dưới ánh đèn lộng lẫy, lòng hắn vẫn cảm thấy chán ghét.

Lông mi rậm rạp của người đàn ông đổ bóng mờ lên mắt, môi mỏng mím chặt, khiến vẻ ngoài quá đỗi tinh xảo kia mang theo một sự lạnh lùng xa cách, không ai dám đến gần.

Ánh mắt không mang theo tình cảm lướt qua đám đông, chợt khựng lại trên một thân ảnh cao gầy.

Ngón tay Lệ Hi Niên nắm chặt ly rượu gần như không thể nhận ra trong thoáng chốc, khớp tay hơi tái đi.

Thanh niên có vóc dáng cao ráo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, nhưng không hề mỏng manh. Bộ lễ phục dạ hội cắt may vừa vặn được khung xương cân đối nâng đỡ, toát lên vẻ thẳng thắn, tự nhiên.

Ánh mắt hướng lên trên, là một gương mặt có thể gọi là tinh xảo. Làn da trơn bóng, dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy gần như phát ra ánh sáng men sứ nhạt. Sống mũi cao thẳng, môi đầy đặn, đường cong cằm sắc nét, mềm mại.

Điều thu hút sự chú ý nhất chính là đôi mắt màu nâu nhạt của cậu. Lúc này, vì lời nói của một người bạn mà cong lên, bên trong ánh lên vẻ linh động, tươi tắn không hề phòng bị, tựa như mật đường chảy dưới ánh mặt trời.

Vài sợi tóc mái đen rủ tự nhiên trên trán, khẽ đung đưa theo động tác hơi nghiêng đầu của cậu, làm tăng thêm vài phần sống động, không gò bó cho gương mặt tinh xảo ấy.

Xung quanh cậu toát ra một khí chất sạch sẽ và rạng rỡ, nụ cười thuần khiết, cử chỉ mang theo vẻ ngây thơ, thản nhiên chưa bị thế sự mài giũa, tạo nên sự đối lập rõ rệt với những vị khách mời tâm tư sâu sắc, nụ cười đầy tính toán xung quanh.

Cậu như một tia nắng mặt trời bất ngờ chiếu vào ngôi nhà tăm tối, quá rực rỡ, và... quá đột ngột xâm nhập vào tầm nhìn dò xét lạnh lẽo theo thói quen của Lệ Hi Niên.

Điều rực rỡ hơn không chỉ có thế.

Ngay trên đỉnh đầu Lâm Tố Tinh, lơ lửng trong không khí khoảng một tấc, là một khối giao diện hình chữ nhật nửa trong suốt, phát ra ánh sáng nhạt.

Trên giao diện là những ký tự và biểu tượng đơn giản đang lưu động. Chất liệu và cách hiển thị này khiến Lệ Hi Niên cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

Đôi mắt xanh xám của Lệ Hi Niên hiện lên một màu tối: Điều này dường như tương tự với những lời nhắc nhở siêu thực đã vô số lần chỉ dẫn hắn vượt qua nguy cơ trong quá khứ.

Ít nhất, chúng đều là những tồn tại siêu thực vượt qua sự hiểu biết khoa học hiện tại.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng và xa cách thường thấy của người đàn ông không hề lộ ra bất kỳ dấu vết kinh ngạc nào, thậm chí sự kinh ngạc trong mắt cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Kinh ngạc chỉ tạo nên một gợn sóng chốc lát trong đáy lòng hắn, ngay sau đó bị sự lý trí và bình tĩnh thường trực trấn áp.

Hắn nhanh chóng dời tầm mắt đi, như thể chỉ vô tình liếc qua hướng đó, cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Chất lỏng màu hổ phách nhẹ nhàng lắc lư trong ly.

Các vị khách mời nâng ly, trò chuyện vui vẻ bên bàn dài trải khăn trắng, trong khu ghế sofa bày hoa tinh xảo, thỉnh thoảng có người cúi xuống nói nhỏ, gây ra một tràng cười thầm có chừng mực.

Trong tầm mắt, các khách mời xung quanh Lâm Tố Tinh vẫn tự nhiên hàn huyên, không ai nhìn về phía đỉnh đầu Lâm Tố Tinh, cũng không ai lộ ra vẻ kinh ngạc.

Điều này chứng tỏ, ngoài hắn ra, những người khác đều không thể nhìn thấy giao diện kia.

Hơn nữa, bản thân Lâm Tố Tinh dường như cũng không hay biết gì về giao diện trên đầu, đang tươi cười hớn hở nói chuyện gì đó với Mông Hoài Văn, thần thái linh động đáng yêu.

Một gương mặt xa lạ trong yến tiệc, lại mang theo thứ gì đó khác thường, khiến Lệ Hi Niên không thể không để tâm.

Trí nhớ của Lệ Hi Niên siêu phàm, ký ức về khuôn mặt người càng có thể xưng là "nhất kiến bất vong" (nhìn qua là không quên được), và hắn có thể khẳng định trước đây mình chưa từng gặp Lâm Tố Tinh.

Nam sinh cao lớn đứng bên cạnh Lâm Tố Tinh là cậu ấm nhà họ Mông. Có vẻ đối phương và Lâm Tố Tinh rất thân quen.

Không lâu sau, Mông Hoài Văn rời đi, Lâm Tố Tinh một mình đứng bên bàn dài ăn bánh kem. Bên tai Lệ Hi Niên bỗng vang lên một giọng thiếu niên cảm thán:

“Ốc thú, Lệ Hi Niên lớn lên thật là đẹp trai! Người thật còn đẹp trai hơn trên bìa tạp chí!”

Ngay sau đó là một giọng máy móc khác biệt so với giọng thiếu niên vừa rồi: “Ký chủ, xuất phát từ góc độ của tôi là một Hệ thống chứ không phải là hoàn thành nhiệm vụ, tôi thực sự ủng hộ cậu xông thẳng lên làm quen. Bởi vì Chủ Tước thị quá đẹp trai!”

“Người ta thèm để ý tôi sao, cậu nghĩ nhiều rồi.” Lâm Tố Tinh vừa ăn vừa lén nhìn người đàn ông cao ráo đứng cách đó không xa. Cậu đã đọc đi đọc lại bài phỏng vấn độc quyền của Lệ Hi Niên vài lần lúc rảnh rỗi trong chương trình tổng nghệ tuyển chọn, nên cậu biết Lệ Hi Niên là một cự thú thương nghiệp cấp bậc nào. “Anh ta chắc hẳn là loại Đại Lão có thể hô: ‘Trời lạnh rồi, cho Lâm gia phá sản đi’ nhỉ? Lại còn trẻ tuổi mà đã ngầu X như vậy, sau này chẳng phải càng không thể đánh giá sao?”

Hệ thống đồng ý với quan điểm của cậu: “Vậy chúng ta cứ lẳng lặng thưởng thức thôi, ân, điều này rất tốt cho mắt tôi, anh ấy thực sự đẹp trai hơn Triệu Càn nhiều.”

“Xin đừng lấy Đại Lão Lệ ra so sánh với Triệu Càn được không, không khéo lại làm vũ nhục Đại Lão.”

Lâm Tố Tinh cùng giọng máy móc tự xưng là Hệ thống trò chuyện sôi nổi. Cậu hoàn toàn không nhận ra những gì họ nói đã bị người trong cuộc nghe thấy toàn bộ.

Lệ Hi Niên: “...”

Thân ở trung tâm quyền lực, Lệ Hi Niên đã sớm quen với việc bị người khác bàn tán. Chỉ là hôm nay, việc có thể nghe thấy lời bàn tán của đối phương mà không thấy người đó mở miệng lại là lần đầu tiên.

Mới lạ và thú vị.

Rượu trong ly hơi lạnh, khóe miệng Lệ Hi Niên khẽ cong lên một độ cung cực nhạt, gần như không tồn tại.

Xem ra, bữa tiệc vốn nhàm chán này, cuối cùng đã xuất hiện một tồn tại... đáng để hắn chú ý.


Dưới ánh đèn chùm lộng lẫy, Lâm Kha nghiêng người dựa vào cửa sổ kính sát đất, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào thành ly champagne.

Một người phụ nữ tóc búi, dáng người đầy đặn quyến rũ, bưng ly rượu tiến đến, bộ lễ phục lụa kéo qua sàn nhà trơn bóng, đứng cạnh hắn.

“Cái người nhà quê mới về nhà cậu, lần này không đến sao?” Tưởng Phi mỉm cười thân thiện, quan tâm hỏi một đề tài có chút riêng tư.

Nhắc đến Lâm Tố Tinh, nụ cười Lâm Kha trộn lẫn một chút khinh miệt: “Cha mẹ đã hứa với tôi sẽ không công khai thân phận của cậu ta, người trong giới căn bản không biết cậu ta tồn tại, làm sao có thể mời tới được.”

Tâm trạng hắn hôm nay rất vui vẻ, xua tan được sự u ám vì bị cư dân mạng công kích vài ngày trước. Bởi vì hắn đang mặc lễ phục xa hoa cao cấp đi vào bữa tiệc của Uông gia, một gia tộc danh môn vọng tộc ở Thành phố S, còn Lâm Tố Tinh thì không được mời, chỉ có thể ru rú ở nhà.

Sự đối lập về thân phận này khiến sự khó chịu tích tụ bấy lâu của Lâm Kha hoàn toàn được xoa dịu.

Tưởng Phi che miệng cười: “Cũng là tôi hỏi thừa rồi. Một người lớn lên ở cái nơi nhỏ bé đó, thì có thể có kiến thức gì chứ? E là đến cả cách dùng khăn ăn cũng phải học ngay tại chỗ.”

Giọng điệu khinh thường của cô ta không hề che giấu, điều này lại hợp ý Lâm Kha.

Lâm Kha nhìn về phía trung tâm sảnh tiệc vàng son cách đó không xa, hiếm khi cảm thấy thoải mái bên cạnh bạn bè: “Đúng vậy, người như cậu ta, đến đây cũng chỉ làm Lâm gia mất mặt thôi. Tôi nghi ngờ, cậu ta còn chẳng hiểu tiếng Anh nữa cơ.”

“Cậu ta căn bản không thể so sánh với cậu, ngay cả một đầu ngón tay của cậu ta cũng không bằng. Thứ mang trong xương cốt, không phải dựa vào huyết thống là có thể thay đổi. Chúng ta mới là người cùng một thế giới.” Tưởng Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, ý đồ tìm kiếm một đồng minh trên vũ đài danh lợi đầy chông gai này.

Tưởng Phi và Lâm Kha quen nhau tại một buổi yến tiệc một năm trước. Cả hai đều là những người có địa vị hơi xấu hổ nhưng vẫn có thể chen chân vào được vũ đài danh lợi vàng son này.

Lâm gia phát tích nhờ trang phục thủ công, có danh vọng và địa vị không thua kém các thương hiệu "lam huyết" hàng đầu trong giới thời trang, nhưng về mặt tài phú lại kém xa một số tập đoàn lớn có công ty niêm yết.

Kể từ khi Lâm Viễn kiểm soát Lâm gia, ông ta đã hoàn toàn đi ngược lại tâm nguyện ban đầu của mẹ vợ là “không được thương mại hóa nghề thủ công truyền thống”, khăng khăng thúc đẩy tập đoàn Vân Viễn của Lâm gia niêm yết trên thị trường, thậm chí không tiếc đưa dây chuyền sản xuất vào chế tác trang phục, đồng thời làm giảm uy tín vốn có của trang phục thủ công.

Nhưng Lâm Kha cũng biết, nếu không phải quyết định này của Lâm Viễn, có lẽ bọn họ còn không thể có vé vào những buổi tiệc như thế này.

Còn Tưởng gia thì kinh doanh ngành thực phẩm. Tưởng Phi là trưởng nữ trong nhà nhưng lại không tự mình quản lý công việc kinh doanh, mà để con rể, tức là chồng cô, tiếp quản. Ngành thực phẩm so với công nghệ, khoáng sản, bất động sản,... đang ở vị trí hơi khó xử, thêm vào đó, Tưởng gia mấy năm nay có dấu hiệu suy thoái nên quyền lực càng không được coi trọng.

Chính trong hoàn cảnh như vậy, hai người "lòng mang quỷ thai" gặp gỡ, cảm thấy tâm đầu ý hợp và quý trọng nhau.

Lâm Kha thở dài, hiếm khi chịu nói thêm về chuyện thân thế: “Tôi chỉ sợ, một ngày nào đó mẹ tôi bị cậu ta thuyết phục, sẽ công khai thân phận của cậu ta. Vậy sau này... tôi phải tự xử lý thế nào trong cái vòng này?”

“Cho dù có người biết thân phận của cậu ta thì đã sao?” Cô ta khẽ chạm ly rượu vào ly của hắn, “Cậu lớn lên ở Lâm gia từ nhỏ, lời ăn tiếng nói, cử chỉ nào điểm nào không mạnh hơn cái loại nhà quê như cậu ta?”

Lời này trấn an sự bất an trong lòng Lâm Kha, cũng khiến hắn nhận ra có đồng minh quan trọng đến mức nào.

Lâm Kha mở lời, mang theo sự ăn ý giữa những người bạn: “Buổi tiệc từ thiện tối tuần sau, tôi có cần đi cùng quý cô không?”

Tưởng Phi giật mình, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp. Cô sửa sang lại chiếc áo choàng, giấu đi logo công ty thực phẩm thường bị người ta chế giễu dưới nếp gấp.

“Được.” Cô ta khẽ nói, ánh mắt lướt qua mấy vị phu nhân thế gia đang thì thầm cách đó không xa, “Hãy để họ nhìn xem, thế nào mới là giáo dưỡng đích thực.”

Cô ta cực kỳ hận những người coi thường mình, cho nên dù phải bỏ ra một khoản tiền lớn khiến cô ta đau lòng để mua hàng cao cấp, cô ta nhất định phải trở nên nổi bật trong những buổi tiệc thế này.

Lâm Kha cười rạng rỡ: “Trang phục của quý cô hôm đó, do Lâm gia cung cấp. Vừa hay trước đó có một chiếc váy dạ hội, tôi vừa thấy đã cảm thấy như viết tên quý cô vậy.”

Mặc dù Lâm Kha không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, nhưng xin mẹ nuôi một chiếc váy thì lại rất dễ dàng.

Tưởng Phi có chút kinh ngạc nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ cảm kích nhìn Lâm Kha: “Vậy cảm ơn cậu trước, Tiểu Kha.”

Người phụ nữ thầm nghĩ: Quả nhiên, quen biết người như Lâm Kha, đối với mình – người không có mối liên hệ với giới thời trang nhưng lại muốn nhúng chàm hàng cao cấp – là vô cùng cần thiết.

Lâm Kha khẽ gật đầu, ly champagne phản chiếu ánh sáng vụn vặt dưới đèn.

Hai người nhanh chóng trò chuyện xong rồi tách ra, mỗi người tìm kiếm cơ hội bắt chuyện, kết giao nhân mạch.

Nếu không phải có chút tính cách tương đồng, Lâm Kha và Tưởng Phi cũng sẽ không trở thành những người bạn có thể nói lời thật lòng như vậy.

Giống như hóa thân thành mãnh thú đi săn, ánh mắt Lâm Kha liên tục tuần tra khắp đại sảnh yến tiệc. Trong những dịp như thế này, hắn chưa bao giờ lãng phí một khoảnh khắc nào, và luôn cố gắng nắm bắt mọi cơ hội kết giao với quý nhân.


Một lát sau, mắt Lâm Kha sáng lên.

“Dự án tôi tính dẫn đầu này, kịch bản có tự sự rất lớn, tiết tấu cốt truyện tổng thể căng giãn vừa phải, lập ý thăng hoa cũng rất tốt. Nếu tìm được diễn viên thích hợp, bộ phim này nhất định sẽ đại bạo.”

Chiếc váy dạ hội cao cấp Thu Đông 2023 của Chanel, với chất liệu vải tuýt vân nghiêng mang tính biểu tượng của thương hiệu, ôm lấy vóc dáng thướt tha của cô gái cao gầy. Thiết kế vai trễ khoe trọn bờ vai mảnh khảnh, thẳng tắp và xương quai xanh tinh xảo của cô, trông như một món ngọc khí được điêu khắc tỉ mỉ.

Khuôn mặt cô gái chỉ bằng lòng bàn tay, là mặt trái xoan cổ điển, nhưng ánh mắt lại cùng tồn tại sự kiên nghị và anh khí, đường cong cằm thu gọn sạch sẽ, lưu loát.

Bên cạnh cô, một phu nhân đoan trang mặc lễ phục màu xanh biển che miệng cười nói: “Nếu Văn Đường đã xem trọng như vậy, thì tôi chắc chắn cũng phải theo đầu tư thôi.”

Mấy người phụ nữ lớn tuổi đều cười tươi, vẻ mặt hài lòng khi nhìn hậu bối, không quên trêu chọc cô: “Lần nào con bé mà chẳng dẫn bọn dì kiếm tiền, chúng ta cứ nghe Văn Đường là được.”

Tô Văn Đường khẽ nâng ly champagne, không hề tỏ ra ngượng ngùng khi được khen, hào phóng gật đầu: “Vậy con xin được kính các dì trước một ly ở đây, cảm ơn các dì đã tin tưởng con.”

“Ôi chao, chúng ta có quan hệ gì đâu, nhìn con lớn lên, còn nói chuyện khách khí với bọn dì.”

“Đúng vậy, lúc con mới sinh, dì còn bế con từ tay Tô lão gia đấy...”

“Văn Đường tỷ ~ Chị ở đây à, thật trùng hợp ~~”

Một giọng nói mang âm điệu tự động làm thân, lấy lòng từ xa vọng đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của cô gái cao gầy và những người bạn xung quanh.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Lâm Kha mang theo nụ cười nịnh nọt bước nhanh về phía họ, giọng điệu còn vô cùng thân thiết: “Văn Đường tỷ, bộ cao cấp định chế hôm nay của chị thật là đẹp, đặc biệt tôn màu da của chị nha ~”

Cũng chính vào lúc Lâm Kha bắt chuyện với Tô Văn Đường, và Lâm Tố Tinh đang mải mê thưởng thức chiếc bánh kem ở góc, vợ chồng Lâm Viễn và Khương Hạ Vân cũng vừa thoát khỏi một cuộc hàn huyên, bắt đầu quan sát hai đứa con của mình đang làm gì.

Lâm Viễn ghé sát vào Khương Hạ Vân, hạ giọng nói: “Bà xem, vẫn là Kha Kha giữ thể diện cho chúng ta. Mới đến đã bắt được mối quan hệ với Tiểu công chúa Tô gia rồi. Bà nhìn Tố Tinh mà xem, chỉ biết trốn ở góc ăn uống, quá không phóng khoáng, sau này dứt khoát không cần dẫn nó ra ngoài làm mất mặt xấu hổ nữa.”

Lâm Viễn thừa nhận, mình không có quá nhiều tình cảm với con cái. Theo ông ta, có con cái vừa là để duy trì huyết mạch Lâm gia, vừa là để thêm chút trợ lực cho công việc kinh doanh của gia đình.

Ban đầu khi nhận Lâm Tố Tinh về, ông ta còn nghĩ có thể lợi dụng ngoại hình xuất sắc của Lâm Tố Tinh để liên hôn với gia tộc lớn nào đó, đổi lấy tài nguyên cho Lâm gia.

Nhưng Lâm Tố Tinh lại ngay cả nói chuyện với người ngoài cũng đỏ mặt, bộ dáng e thẹn, rụt rè khiến Lâm Viễn hận sắt không thành thép.

Từ đó về sau, ông ta đã xác định Lâm Tố Tinh là người vô dụng đối với Lâm gia.

Cho nên ông ta mới đảm bảo với Lâm Kha, người ông ta tương đối hài lòng hơn, rằng họ sẽ không công khai sự thật Lâm Tố Tinh mới là con trai ruột của Lâm gia.

Giữa tình cảm tích lũy nhiều năm với con nuôi, và sự kết nối nguyên thủy với huyết mạch của con trai ruột, Lâm Viễn không chọn bên nào.

Ông ta chọn Lợi Ích.

Một ổ chăn không ngủ ra hai loại người.

Khương Hạ Vân nhìn qua lại giữa Lâm Kha và Lâm Tố Tinh. Sự áy náy trong lòng bà vì đã hiểu lầm Lâm Tố Tinh trộm đồ hôm nay giờ phút này tan biến hầu như không còn.

Họ sinh con, vốn dĩ không phải chỉ vì niềm vui của con cái như những gia đình trung lưu.

Khương Hạ Vân cảm thấy, một gia tộc đang ở trong tình cảnh khó khăn như Lâm gia, rất cần sự giúp đỡ từ con cái. Ngay cả khi Lâm Kha thật sự có chút tâm tư nhỏ nhen, nhưng nếu hắn có thể khéo léo mở rộng quan hệ tại yến tiệc, nhân mạch sau này có thể mang lại lợi ích cho sự phát triển của Lâm gia, vậy thì hắn vẫn là đứa con tốt của Lâm gia!

“Ông nói đúng,” Khương Hạ Vân gật đầu, tán thành lời Lâm Viễn, “Xem ra, đứa trẻ nuôi dưỡng bên mình vẫn giống chúng ta hơn. Tố Tinh ở bên ngoài quá lâu, đã bị người khác nuôi thành phế nhân rồi, sau này cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì.”

Đáng tiếc, bầu không khí hài hòa mà Lâm Kha cố gắng xây dựng không duy trì được quá ba giây.

“Cậu là ai?” Cô gái trẻ tuổi nhìn với ánh mắt dò xét, bộ dáng hơi ngẩng đầu đầy ngạo mạn và tự phụ.

Nụ cười rạng rỡ của Lâm Kha cứng lại trên mặt, một lát sau mới mở miệng: “... Tôi là Lâm Kha nha, trước đây chúng ta từng chào hỏi ở trường quay rồi mà.”

Tô Văn Đường khẽ nhíu mày thanh tú: “Xin lỗi nha, mỗi ngày ở phim trường gặp rất nhiều người, tôi không nhớ rõ.”

Những người trong giới phần lớn đều biết nhau từ nhỏ, cho dù không liên hệ cũng là những khuôn mặt quen thuộc. Vì vậy, sự xuất hiện của một gương mặt xa lạ, lại mang mục đích rõ ràng đến bắt chuyện, trông đặc biệt đáng ngờ.

Mọi người đều từng thấy những kẻ muốn tìm kiếm cơ hội đầu tư hoặc leo lên quyền quý dùng thủ đoạn nhỏ trà trộn vào yến tiệc, cuối cùng bị bảo an mời ra ngoài.

“Ôi chao, vậy hôm nay làm quen đi. Tiểu Kha, là Tập đoàn Vân Viễn sao?” Một người phụ nữ lớn tuổi đứng cùng Tô Văn Đường nhìn có vẻ hòa giải, nhưng lại không hề kiêng dè đánh giá Lâm Kha từ trên xuống dưới, hoàn toàn không che giấu vẻ khinh thường và khinh miệt trên mặt.

Nếu Lâm Kha đứng cùng cha mẹ mình, có lẽ đã được họ nhận ra là một tân quý vừa mới bước vào giới. Nhưng trùng hợp lúc này Lâm Kha đang hành động một mình, chưa được mấy vị này nhận ra.

Bị một đám người nhìn chằm chằm, còn lộ vẻ khinh thường, Lâm Kha mím môi, trong lòng vừa uất nhục lại vừa phẫn nộ.

Tô Văn Đường là cháu gái đích tôn được Tô lão gia tử nâng niu trong lòng bàn tay, từ trước đến nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Ngay cả khi cô chỉ nhất thời hứng thú muốn lăn lộn trong giới giải trí, cũng có vô số người chủ động dâng tài nguyên.

Tuy Lâm gia tự xưng là thương hiệu xa xỉ sản xuất trang phục thủ công, gần đây phát triển nên có thể đứng trên sân khấu cao hơn và có được vé vào cửa những dịp này, nhưng so với những gia tộc đã tích lũy nhiều đời, căn bản không thể so sánh được.

Lâm gia không có tài nguyên nhân mạch rộng lớn như vậy, cho nên Lâm Kha hắn muốn phát triển trong giới giải trí, chỉ có thể như một chú chó Pug nịnh nọt Tô Văn Đường.

Sau khi trấn tĩnh lại, Lâm Kha lần nữa nặn ra nụ cười xã giao, tay phải vươn ra tư thế bắt tay: “Là đâu, tôi là Lâm Kha của Tập đoàn Vân Viễn. Không có ấn tượng trước đây không sao, hôm nay rất vui được làm quen với mọi người.”

Tô Văn Đường gật đầu, nụ cười khách khí nhưng xa cách: “Chào cậu.”

Trong trường hợp yến tiệc, Tô Văn Đường có thể chào hỏi khách khí với tất cả mọi người, nhưng không phải ai cũng đáng để cô ta nở nụ cười chân thành để đáp lời. Lâm Kha trang điểm quá mức tục tĩu, trông không giống thiếu gia nhà ai, mà giống như một chú hề trong giới giải trí đang cố sức lấy lòng nhà tư bản.

Giữa ba bảy loại người, trong giai tầng này, ranh giới cũng rõ ràng như vậy. Tô Văn Đường sẽ coi trọng cũng chỉ là số ít gia tộc như Lệ gia, Cảnh gia mà thôi.

Hệ thống nhìn Lâm Kha vội vã mở rộng nhân mạch đến mức xoay vòng vòng, dán vào tai Lâm Tố Tinh đang uống nước dưa hấu dụ hoặc nói: “Ký chủ, ký chủ tốt của tôi ơi ~ Cậu mau phối hợp tôi hoàn thành nhiệm vụ đi nào ”

Tô Văn Đường và các quý phu nhân xung quanh: "Cái gì thế? Âm thanh gì vậy?"

Bàn tay Lâm Kha giơ ra giữa không trung cứng đờ vì xấu hổ, tiến thoái lưỡng nan. Hắn không thể ngờ rằng, Tô Văn Đường và những quý bà này lại kiêu ngạo đến mức, ngay cả lời tự giới thiệu đầy khách khí của hắn cũng không thèm để tâm!

Không, không chỉ là không thèm để tâm, mà là các cô/bà ấy trực tiếp xem hắn như không khí, cứ như hắn không hề tồn tại vậy! Thật quá đáng! Quá ngông cuồng! Dù thế nào thì hắn cũng là thiếu gia của tập đoàn công nghệ hàng đầu Vân Viễn, những người này sao dám đối xử với hắn như thế!!!

Nhưng trên thực tế, Tô Văn Đường và các quý bà chỉ đang nghe cuộc trò chuyện giữa Hệ thống và Lâm Tố Tinh.

Hệ thống: “Tôi vừa thử nghiệm và dò ra được một tin dưa [gossip] cực kỳ thú vị, Ký chủ, cậu thật sự không muốn nghe sao huhu!”

Lâm Tố Tinh lắc đầu: “Chủ động chào hỏi người khác làm sao thoải mái bằng việc trốn ở góc tối lén lút ăn đồ ăn chứ, không đi.” Nghĩ đến việc phải tự giới thiệu rồi hàn huyên xã giao đã đủ mệt mỏi đến mức cậu muốn trốn về sao Hỏa.

Hệ thống mặc kệ, gửi cho cậu một thông báo nhiệm vụ: [Hoàn thành nhiệm vụ “Kết giao nhân mạch tại yến tiệc Uông gia, làm nổi bật lấn át giả thiếu gia”, có thể mở khóa một đoạn tin tức nóng hổi đang diễn ra trong sảnh tiệc, về chuyện bát quái của một người đàn ông có vợ ra ngoài làm 0 nha ~~]

Trong thoáng chốc, bước chân của tất cả mọi người tại đó đều lảo đảo.

Đàn ông có vợ, bên ngoài còn "làm 0" ư?! Rốt cuộc là ai vậy! Chuyện này ai mà chẳng muốn biết!

Tô Văn Đường ngạc nhiên nhìn Lâm Tố Tinh, lại nghe cậu bình tĩnh từ chối: “Không hiếu kỳ, không muốn biết.”

Các quý phu nhân: Cậu không muốn biết nhưng chúng tôi muốn biết chứ?!! Rốt cuộc là ai mà trơ trẽn như vậy, nhà đã có vợ con, tuổi cũng không còn trẻ mà vẫn ra ngoài làm 0 hả??? Già rồi lỡ lỏng quá có bị công [top] đánh không?!

Tô Văn Đường đánh giá phản ứng của các vị khách mời xung quanh, thử nói: “Cậu trai ở góc kia trông lạ mặt quá, tôi qua đó xem sao.” Việc đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ rõ ràng đã đi ngược lại quy luật tự nhiên, nên Tô Văn Đường không hề thẳng thừng nói ra nội dung mình đã nghe thấy.

Tô gia và Uông gia vốn có quan hệ rất tốt, vì vậy Tô Văn Đường đi lại ở đây tự nhiên như đi trong vườn nhà mình. Cho đến lúc này, vẫn không có ai để ý đến Lâm Kha, người đang đứng giơ tay ra như một bức tượng sáp.

Lâm Kha, người bị phớt lờ hoàn toàn trong suốt quá trình, mặt tối sầm lại, giận đùng đùng thu tay về. Hắn căn bản không quan tâm cậu trai Tô Văn Đường nói là ai, chỉ cho rằng đó là cái cớ để Tô Văn Đường chế giễu mình. Thanh niên son phấn cắn chặt quai hàm, đôi môi căng mọng nhờ tiêm axit hyaluronic run rẩy dữ dội. Tô Văn Đường, cứ chờ đấy, sẽ có một ngày hắn đạp tất cả những kẻ coi thường hắn dưới chân!

Ngay khoảnh khắc Tô Văn Đường bước đi, từ khắp nơi đưa ra vô số cánh tay ngọc mảnh khảnh đeo vòng ngọc hoặc vòng tay đá quý đắt tiền: “Ôi, tôi cũng đi xem!” “Tôi cũng đi, tôi cũng đi!” “Đúng là trông lạ mặt, tôi cũng qua xem thử...”

Tô Văn Đường: “...” Lúc này, cô gần như có thể khẳng định rằng những người khác cũng đã nghe thấy âm thanh kỳ quái tự xưng là Hệ thống kia.


Hệ thống: “Theo cốt truyện gốc, sau khi Lâm Kha kết giao với Tô Văn Đường trong buổi tiệc tối này, hắn sẽ dựa vào việc nắm bắt sở thích của Tô Văn Đường để càng thêm hô mưa gọi gió trong giới giải trí. Thậm chí, thông qua mối quan hệ nhân mạch của Tô Văn Đường, hắn còn giúp thương hiệu Lâm gia đạt được hỗ trợ lớn trong việc niêm yết trên thị trường, điều này cũng khiến vợ chồng Lâm Viễn càng thêm thiên vị hắn.”

Lâm Tố Tinh hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, nói với Hệ thống: “Tô Văn Đường trông không giống muốn làm quen với hắn chút nào nhỉ? Đây hoàn toàn là hào quang nhân vật chính rồi! Ngay cả khi hắn mặt dày tiến đến làm thân, người ta vẫn xa cách, tôi qua đó thì có ích gì chứ?” Thà rằng đi ngắm soái ca còn hơn (không phải).

Ánh đèn trong sảnh tiệc như vàng vụn nghiền nát, chiếu rọi mọi ngóc ngách của chốn y hương tấn ảnh (người đẹp y phục thơm tho). Lâm Tố Tinh mượn ly champagne trong tay che chắn, tầm mắt không tự chủ được, lại một lần nữa bay về phía người đàn ông đang bị một vài nhân vật quyền quý có tầm ảnh hưởng lớn vây quanh ở trung tâm.

Hắn đứng dưới ánh đèn chùm thủy tinh lộng lẫy, mặc một bộ vest màu đậm cắt may hoàn hảo, tôn lên thân hình càng thêm cao ráo, trác tuyệt. Những nhân vật vốn ngày thường hô mưa gọi gió xung quanh, trước mặt hắn cũng tỏ ra kính cẩn, tựa như chúng tinh củng nguyệt (các vì sao vây quanh mặt trăng). Lệ Hi Niên dường như chỉ đang lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Đôi mắt màu xanh xám thâm thúy khó dò, đường nét sườn mặt dưới ánh sáng và bóng đổ trôi chảy như được một nghệ nhân hàng đầu tỉ mỉ điêu khắc.

Lâm Tố Tinh nhìn đến có chút xuất thần, cảm thấy người này ngay cả lúc ngẫu nhiên nâng ly rượu, phần xương cổ tay hơi nhô lên, đường nét rõ ràng kia, cũng toát ra một vẻ cấm dục gợi cảm. Lâm Tố Tinh – một người mộ cường nhưng lại thích "nằm thẳng" – thầm ngưỡng mộ đối phương vô cùng. Cậu đang lầm bầm trong lòng: “Đã đẹp trai như vậy lại còn có năng lực xuất chúng, lẽ nào Nữ Oa nặn Lệ Hi Niên xong thì dùng vật liệu thừa để nặn những người khác sao?”, thì đột nhiên không kịp phòng ngừa mà —— Bắt gặp một ánh mắt bất chợt chuyển đến.

Lệ Hi Niên không biết từ lúc nào đã hơi nghiêng đầu. Đôi mắt màu xanh xám dường như có thể thấu hiểu mọi thứ kia, xuyên qua kẽ hở giữa đám đông một cách chính xác, không lệch chút nào, bắt trọn ánh mắt rình mò của cậu.

! Tim Lâm Tố Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận, mặt “phừng” một cái nóng bừng lên, theo bản năng muốn dời mắt đi.

Nhưng ánh mắt Lệ Hi Niên lại như có thực chất, mang theo một lực lượng nặng nề, không cho phép né tránh, khóa chặt cậu lại. Ánh mắt đó không có sự khó chịu, không có sự dò xét, chỉ có một sự bình tĩnh cực nhạt, dường như đã thấu hiểu mọi chuyện, thậm chí... Dưới vẻ băng lãnh không gợn sóng ấy, hình như còn ẩn chứa một tia nghiền ngẫm rất nhỏ, khó tả.

Hắn không nhìn Lâm Tố Tinh quá lâu, chỉ khoảng hai ba giây ngắn ngủi như vậy. Ánh mắt lướt qua gương mặt hơi ửng hồng của cậu một cách kín đáo, ngay sau đó, đôi môi mỏng có đường cong hoàn mỹ kia, khẽ cong lên một chút gần như không thể phát hiện. Độ cong đó quá nông, quá nhanh, biến mất không dấu vết, cứ như chỉ là ảo giác do ánh đèn tạo nên. Ngay lập tức, hắn quay đầu lại một cách cực kỳ tự nhiên, tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh, như thể khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng Lâm Tố Tinh lại như bị dính bùa định thân, cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy làn da bị ánh mắt kia lướt qua vẫn còn lưu lại một cảm giác ấm áp khó hiểu. Cậu vội vàng cúi đầu, giả vờ nghiên cứu bọt khí đang lay động trong ly, trái tim thì đập loạn xạ trong lồng ngực. Quá xấu hổ. Anh ta nhận ra ánh mắt của mình! Hơn nữa... Vừa rồi anh ta có phải là... cười không? Một luồng nhiệt khó tả, pha trộn giữa sự xấu hổ và một chút rung động bí ẩn, lặng lẽ lan ra trong tim cậu. Cảm giác này còn làm người ta choáng váng hơn cả ngụm champagne lén uống vừa nãy. Lâm Tố Tinh quy kết tất cả những điều này là do mình có tật giật mình (Ai lại là trai thẳng tốt lành đi nhìn lén đàn ông chứ!).


Đúng lúc Lâm Tố Tinh đang lén lút chột dạ, tiếng giày cao gót dồn dập đã vang lên từ xa đến gần.

“Bộ vest này có cách cắt may rất đặc biệt, cậu là... em trai của Lâm Tứ Nghi?” Giọng Tô Văn Đường vang lên đầu tiên. Cô gái lập tức đi đến trước mặt thiếu niên, bước đi thong dong, gót giày cao gót gõ xuống sàn phát ra tiếng vang nhỏ dứt khoát. Tô Văn Đường chăm chú nhìn Lâm Tố Tinh, khi lại gần và thấy trang phục của cậu, cô lập tức nhận ra nhãn hiệu một cách tinh tường.

Là khách VIP của nhiều nhãn hiệu xa xỉ cao cấp, cô rất quen thuộc với đồ cao cấp thủ công của Lâm thị, bởi vì hồi trẻ đi du học ở nước ngoài, cô và Lâm Tứ Nghi có khá nhiều mối giao thoa. Mà kiểu cắt may của bộ âu phục này xuất phát từ một vị thợ may lão thành có tay nghề tinh xảo của Lâm gia, sổ đặt hàng của người này đã xếp kín đến tận 5 năm sau, ngay cả Tô Văn Đường muốn đặt một bộ cũng không thể chen vào được.

“Vâng, chào Tô tiểu thư.” Lâm Tố Tinh bất ngờ, ngoan ngoãn gật đầu với cô.

Tô Văn Đường môi đỏ hé mở, giọng nói mang theo chút trêu chọc lười biếng: “Hôm nay cậu đặc biệt xinh đẹp đấy.” Cô không nâng ly champagne đang lay động trong tay lên để chào hỏi, mà dùng thành ly khẽ chạm vào ly rượu của thiếu niên, phát ra tiếng "leng keng" trong trẻo, mang theo sự thân mật không thể từ chối: “Bộ đồ này rất hợp với cậu, đẹp lắm.”

Ánh mắt không hề che giấu của đối phương khiến Lâm Tố Tinh hơi rụt rè. Cậu còn chưa kịp mở lời đã bị người phụ nữ dáng người quý phái bên cạnh Tô Văn Đường ngắt lời: “Ai, người vừa rồi nói mình là con của Lâm gia Tập đoàn Vân Viễn, nhà họ chỉ có hai đứa nhỏ phải không? Vậy cậu ta chẳng phải là em trai của Lâm Tứ Nghi sao? Thế thì...”

Khoảnh khắc Tô Văn Đường dẫn đám quý bà đến, họ như được mở công tắc máy hát, bắt đầu bàn tán xôn xao: “Đúng vậy, Lâm Tứ Nghi không có hai em trai phải không?” “Nếu đây mới là em trai của Lâm Tứ Nghi, vậy Lâm Kha vừa nãy là ai?” “Cũng không chừng cậu bé xinh đẹp trước mắt này chỉ là được Lâm Tứ Nghi ‘nhận làm em trai’ thôi? Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành kiểu này sao?”

Lâm Tố Tinh: “...” Ngay trước mặt tôi mà lại "cong" tôi, có phải hơi quá đáng không vậy??

“Lâm Tố Tinh? Sao cậu lại ở đây?” Giọng đàn ông the thé đột nhiên vang lên cách đó không xa sau lưng.

Lâm Tố Tinh quay đầu lại, liền thấy Lâm Kha mặt mày khó coi đứng bên bàn dài, ánh mắt như muốn bắn ra tia laser để cá mập (nuốt chửng) cậu.

“Giờ thì hai đương sự đều ở đây, chúng ta có thể làm rõ chân tướng rồi.” “Ồ, chuyện này là sao đây...”

Trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Tố Tinh lẽ ra phải giữ thể diện, nhưng nghĩ đến đối phương sẽ chẳng nể mặt mình, cậu cũng không định duy trì sự hòa bình dối trá. Dù sao trong nguyên tác, mỗi lần cậu và Lâm Kha cùng tham gia yến tiệc, Lâm Kha đều muốn kéo cậu xuống để dẫm đạp lên. Vậy thì cậu chỉ có thể chọn cách ra tay trước.

Lâm Tố Tinh cười khẽ, trong mắt Lâm Kha có vẻ hơi trào phúng: “Sao tôi lại không thể ở đây? Chuyện cậu bị cộng đồng mạng công kích đã xử lý xong chưa? Mông mình còn chưa lau sạch thì đừng vội xen vào giúp người khác kéo quần lên.”

Hệ thống: “Ký chủ, tôi bái phục. Cậu mồm mép lanh lợi quá, nếu mà cãi nhau thật, e rằng chẳng có ai cãi thắng cậu được đâu.”

Lời lẽ đầy tính công kích của Lâm Tố Tinh vừa thốt ra, lập tức có người không nhịn được bật cười. Tô Văn Đường hơi ngẩng chiếc cằm có đường cong duyên dáng, đôi mắt phượng được kẻ vẽ tinh xảo mang theo sự thưởng thức không hề che giấu, càng giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật hợp ý. Xinh đẹp, mắng người lại còn lanh lợi như vậy, thật sự rất thú vị, giống như một chú mèo Ragdoll giương nanh múa vuốt vậy.

“Cậu!?” Lâm Kha tức giận đến lạc giọng, mặt và cổ nhanh chóng đỏ bừng lên.

Hắn nhanh chóng lướt mắt qua những người xung quanh, sau đó buộc mình phải bình tĩnh lại. Khi thấy Tô Văn Đường đi về phía Lâm Tố Tinh, Lâm Kha gần như không thể tin vào những gì mình thấy. Cảm giác không thể tin nổi này càng lúc càng bành trướng khi thấy Tô Văn Đường chủ động bắt chuyện với Lâm Tố Tinh. Sáng nay khi rời Lâm gia, hắn còn vênh váo tự đắc, nghĩ rằng mình đã thắng Lâm Tố Tinh trong việc được Uông gia mời, nhưng Lâm Tố Tinh lại dám xuất hiện trong bữa tiệc của Uông gia! Hơn nữa, Tô Văn Đường đối xử với Lâm Tố Tinh lại bình thản như thế, cậu ta xứng sao! Dựa vào cái gì mà Tô Văn Đường đối với sự làm thân của mình lại lạnh lùng, nhưng lại chuyên môn đi tới nói chuyện với Lâm Tố Tinh?! Lâm Tố Tinh có điểm nào về khí chất hay cách nói chuyện mạnh hơn hắn chứ?!

Lâm Kha càng thêm bất bình. Hắn nhanh chóng hít sâu vài hơi, tự nhủ trong lòng: Ngươi mới là một thành viên trong số những người này, không cần thiết vì loại người tầng lớp thấp kém này mà mất đi phong thái. Việc ngươi phải làm chỉ là để Lâm Tố Tinh biết rằng, dù có cố gắng hòa nhập đến đâu, cậu ta cũng vĩnh viễn không thể được giới thượng lưu chấp nhận!

Ngưỡng cửa của tiệc tối Uông gia cực kỳ cao. Thư mời được đặt cẩn thận trong phong bì hút định chế gửi đến từng gia đình, bắt buộc phải có tên trên thư mời mới được vào cửa. Chữ viết bên trong thư mời sử dụng kiểu chữ thảo phong cách tiền đồng tao nhã, được thể hiện bằng công nghệ dập nổi, chạm vào có thể cảm nhận rõ độ lồi lõm, người ngoài muốn làm giả là vô cùng khó khăn. Vì Lâm Viễn không công khai thân phận thật của Lâm Tố Tinh, nên thư mời bằng giấy Uông gia gửi đến Lâm gia chỉ có tên của bốn người: vợ chồng Lâm Viễn, Lâm Tứ Nghi và Lâm Kha. Mà tên của Lâm Tố Tinh, căn bản không hề có trên thư mời!

Lâm Kha chỉ mất 0 giây để suy luận rằng Lâm Tố Tinh chắc chắn là do không cam lòng vì cha mẹ nuôi không dẫn đi, nên đã lén lút trà trộn vào Uông gia. Vẻ khinh miệt trên mặt hắn không hề che giấu, lời nói cũng đầy giọng điệu trào phúng: “Tố Tinh à, cậu trà trộn vào Uông gia trong tình trạng không được mời, nếu bị phát hiện thì sẽ bị đuổi ra ngoài đấy, cậu biết không?”

Sự tức giận vì vừa bị một đám người phớt lờ, bị Tô Văn Đường lạnh nhạt, bị Lâm Tố Tinh châm chọc dường như đều bị tiêu tan hết trong khoảnh khắc này, chuyển hóa thành một sự hưng phấn bệnh hoạn. Lâm Tố Tinh đã châm chọc hắn thế nào, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần, khiến Lâm Tố Tinh xấu hổ đến mức không còn chỗ chôn thân! Cú sốc bị công kích ở chương trình Produce Chế Tác mấy ngày trước đã được Lâm Kha tiêu hóa. Giờ phút này, nhờ 18 năm sống trong nhung lụa, hắn có thể ngẩng mặt lên trước Lâm Tố Tinh. Dù Lâm Tố Tinh mới là con ruột của cha mẹ nuôi, nhưng những buổi tiệc của các danh môn vọng tộc này, hắn đã tham dự từ nhỏ, trong giới này ai mà không biết hắn Lâm Kha! Hắn mới là người được xã hội thượng lưu chấp nhận! Còn Lâm Tố Tinh, chỉ là đồ nhà quê không được mời!

Lâm Kha muốn thấy sự phẫn nộ, không cam lòng vì bị làm nhục trên gương mặt Lâm Tố Tinh, nhưng mặc dù ánh mắt hắn gần như đã lướt qua từng tấc khuôn mặt cậu, hắn vẫn không tìm thấy dù chỉ một tia dấu vết của sự nhẫn nhịn hay tủi thân. Điều này khác hẳn với những gì Lâm Kha tưởng tượng. Sự ung dung, thong thả đến mức hờ hững của Lâm Tố Tinh khi đối diện với lời sỉ nhục của hắn khiến hắn càng thêm khó chịu. Cứ như thể Lâm Kha hắn giống một tên hề nhảy nhót trước mặt đối phương, còn đối phương lại hoàn toàn không hề dao động, không hề phản ứng.

Lâm Kha quay đầu lại nhìn thấy cha mẹ nuôi vẫn đang xã giao với người khác, không rảnh lo bên này, liền càng không che giấu vẻ mặt đáng ghê tởm của mình: “Tố Tinh, tôi cũng là vì tốt cho cậu thôi. Tốt nhất là cậu nên thức thời, tự mình rời đi ngay đi, nếu không bị bảo vệ phát hiện, bị lôi cánh tay đuổi ra ngoài thì khó coi lắm đấy.”

Tô Văn Đường nhíu mày nhìn Lâm Kha, không hiểu rốt cuộc đối phương đang giả ngu hay là thật sự ngốc nghếch. Nếu Lâm Tố Tinh tự mình trà trộn vào, làm sao có thể mặc một bộ trang phục thủ công rõ ràng là Lâm Tứ Nghi đã phải dùng mưu tính mới có thể đặt được? Ngay cả cô ta cũng có thể nhận ra Lâm Tố Tinh đang mặc trang phục do thợ may nổi tiếng của Lâm gia chế tác, nhưng Lâm Kha lại dường như không hề phát hiện.

Lâm Kha hơi cúi người về phía trước, ghé sát tai Lâm Tố Tinh thì thầm với âm lượng chỉ hai người nghe thấy, hung tợn nói: “Nếu không, để tôi gọi bảo vệ đến đuổi cậu ra ngoài, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Mặc dù trước mặt nhiều phu nhân, tiểu thư như vậy, bộ óc bị lửa giận làm cho choáng váng khiến hắn không thể duy trì nhân cách hiền lành, đơn thuần, hoạt bát trước đó, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo.

“Vậy cậu đi gọi bảo vệ đi, đừng ở đây sủa gâu gâu.” Lâm Tố Tinh lười đến mức mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên. Cậu vốn dĩ không muốn đáp lại Lâm Kha khi nhìn thấy hắn, nhưng không ngờ cậu đi một bước sang trái thì Lâm Kha liền đi theo một bước, cứ như con chó đánh hơi thấy mùi xương cốt mà quấn lấy cậu.

Lâm Kha tức đến bật cười. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của hắn trông vẫn còn hơi sưng và chưa hết: “Cậu nghĩ tôi không dám sao? Tôi sẽ không vì thể diện của Lâm gia mà cố ý bảo toàn cho cậu đâu, Lâm Tố Tinh.” Chuyện Lâm Tố Tinh thông đồng với tổ chương trình, cố ý tung ra đoạn video đó để công kích hắn, hắn còn chưa tính sổ với Lâm Tố Tinh đâu!

Vẻ mặt Tô Văn Đường hiện lên sự nghiền ngẫm. Cô vô cùng hài lòng với quyết định dứt khoát của mình là đi tới bắt chuyện với Lâm Tố Tinh— Một màn kịch hay như vậy, lại còn chưa đến hồi cao trào, thật sự thú vị vô cùng.

Cậu trai tóc đỏ giận đùng đùng quay người lại. Nụ cười đắc ý trên mặt đột nhiên cứng đờ, như thể bị đóng băng ngay lập tức. Hắn cảm thấy một luồng áp lực vô hình, lạnh lẽo từ phía sau bao trùm xuống, khiến sống lưng hắn lạnh toát. Hắn cứng đờ, cúi đầu gọi: “... Đại ca.”

Lâm Tứ Nghi đang đứng ngay phía sau hắn, chưa đầy ba bước chân. Anh như vừa mới tách khỏi một bữa tiệc hội nghị quốc tế quan trọng nào đó. Trên người anh là một bộ tuxedo nhung lụa màu xanh lục đậm của Giorgio Armani Privé. Chất liệu vải phản chiếu ánh sáng dưới đèn, đường cắt may sắc sảo phác họa rõ ràng thân hình cao lớn, vai rộng eo thon của anh.

Khuôn mặt người đàn ông anh tuấn đến mức tạo cảm giác áp bức cực độ. Xương lông mày sắc nét, mũi cao thẳng như sống núi, đường viền cằm rõ ràng. Trên mặt Lâm Tứ Nghi không có bất kỳ biểu cảm nào, không tức giận, cũng không tò mò, chỉ có một ánh mắt dò xét thuần túy, lạnh băng: “Muốn anh giúp cậu đi gọi bảo vệ không?” Đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, như hai hàn đàm (hồ nước lạnh giá), đang lặng lẽ, không chút gợn sóng dừng lại trên khuôn mặt Lâm Kha đã tái nhợt ngay tức khắc.


 

Lời Tác Giả:

 

[Truyện dự kiến 《 Xuyên thành con nuôi nhân loại của cả nhà Tà Thần 》 xin cầu mọi người cất giữ, văn án ↓]

Du Tinh xuyên thư, cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết mạt thế hơi Lovecraft (Lỗ Tô) và trở thành con nuôi nhân loại của cả nhà Tà Thần.

Trong thế giới song song, những người xuyên việt khác có người chọn bán đứng Tà Thần cho nhân loại, sau đó bị cả nhà Tà Thần phát hiện và hành hạ đến c·hết thảm; có người chọn đứng về phe Tà Thần, làm con nuôi ngoan, cuối cùng cũng c·hết thảm vì Tà Thần bị phong ấn; lại có người chọn rời đi, sau đó bị anh trai Tà Thần có dục vọng kiểm soát cực mạnh ăn sạch đến mức không còn một mảnh xương.

Du Tinh quyết định chọn cách bạo lực nhiệt tình (overwhelming love/care) để ép buộc họ phải đuổi mình ra khỏi nhà.

  1. Không ngừng quấn lấy các huynh đệ Tà Thần và cha mẹ nuôi, xâm chiếm không gian riêng tư của họ, khiến họ cảm thấy không thoải mái!

  2. Thể hiện dục vọng chiếm hữu cực mạnh, động một tí là nổi giận, khiến họ cảm thấy ngạt thở!

  3. Đưa ra những yêu cầu vô lý, khóc lóc, ăn vạ dai dẳng, khiến họ trở nên mất kiên nhẫn!


Cả nhà Du Tinh cảm thấy con nuôi nhân loại/anh trai nhân loại/em trai nhân loại của mình gần đây đáng yêu đến hơi quá đáng.

Cậu luôn dính lấy họ, ngay cả khi họ nhìn những nhân loại khác nhiều hơn một cái cũng phải dậm chân giận dỗi, chỉ cần họ trả lời tin nhắn chậm một chút là sẽ rơi nước mắt...

Cả nhà Tà Thần [Rơi lệ cảm động.jpg]: Cậu ấy yêu chúng ta quá! Chúng ta mãi mãi là người một nhà!


Ba năm sau, trật tự của thế giới sụp đổ được năm vị Chủ Thần cùng nhau duy trì. Nghe nói, họ từng là Tà Thần, nhưng được một nhân loại mang năng lực tinh lọc cứu rỗi.

Và nhân loại đó, cũng được họ nâng niu lên mây, trở thành vị thần nhân loại duy nhất của toàn bộ thế giới.

back top