THỨC TỈNH NĂNG LỰC ĐỌC TÂM, ĐỨA CHÁU TÔI NUÔI DƯỠNG LẠI MUỐN "BÍP BÍP" TÔI

Chương 17

Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy một bóng đen.

Anh ta đội mũ lưỡi trai đen, còn đeo khẩu trang.

Thông qua máy dịch trên điện thoại, tôi hiểu lời anh ta nói.

“Xin chào, tôi là thợ sửa mạch điện.”

Bên ngoài quá tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta.

Ngay lập tức, da gà trên cánh tay tôi nổi lên…

【Sao chú nhỏ vẫn chưa mở cửa?】

【Lẽ nào nhận ra mình rồi? Không thể nào.】

【Mình đã che kín như thế này rồi mà.】

Mẹ nó, hóa ra là thằng nhóc này giả vờ làm cáo già.

Tôi dùng máy dịch trên điện thoại, nói vọng qua cánh cửa.

“Không cần đâu, anh ngày mai hãy đến sửa.”

Cậu ta cười một cách âm u, giống như một con sói dữ.

“Chú nhỏ, chú còn khá là xảo quyệt đấy.”

“Ngoan ngoãn mở cửa, đừng chọc giận con.”

Tôi sởn gai ốc, cảm thấy m.ô.n.g mình như đang đau ảo giác.

“Mở cửa, đừng để con phải nhắc lại lần thứ hai!”

Tôi đâu dám mở cửa, đã sợ đến mức cứng cả tay chân rồi…

Một lát sau, khóa cửa bị người ta phá khóa xông vào.

Hạ Dã như con trâu húc vào, bị tôi dùng hết sức đẩy ngược lại cánh cửa.

“Sức lực của chú không thể chống lại con đâu.”

“Đã không thoát được rồi, chi bằng ngoan ngoãn đầu hàng đi.”

“Cái vẻ mặt sợ hãi của chú thật đáng yêu như con tưởng tượng.”

Trời ạ, một đứa trẻ ngoan ngoãn lại biến thành bệnh kiều rồi.

Tôi mồ hôi đầm đìa chống cửa, lớn tiếng mắng cậu ta.

“Hỗn xược, con đối nghịch với trưởng bối như vậy là đúng sao!”

“Đối nghịch, à đúng, con còn phải đối nghịch như thế này nữa.”

“Con sẽ cho chú biết cái giá phải trả khi bỏ rơi con!”

Tôi tăng thêm lực, ngón tay cậu ta bị kẹt vào khe cửa.

Hỏng rồi, cứ thế này xương ngón tay sẽ gãy mất…

Tôi theo phản xạ nới lỏng tay, cậu ta nhân cơ hội xông vào.

Hạ Dã lạnh lùng nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười tà mị.

“Tốt lắm, chú vẫn còn đau lòng cho con…”

 

 

back top