TIỂU MIÊU YÊU KIỀU THUẦN PHỤC "HOA KHÔI LẠNH LÙNG"

Chương 28

Hôm sau.

Sơn Quất dụi mắt lề mề vào tiệm, vẫn còn ngái ngủ mặc lên đồng phục công nhân, trong cơn mộng mị bị nhẹ nhàng va chạm.

“Ừm...?”

Mặc Bạch Bạch cười trêu chọc: “Sao thế, tối qua thức khuya chơi game hay cày phim, buồn ngủ đến vậy?”

Sơn Quất xua tay: “Mèo Mèo thì nên tùy ý ngủ nướng... Tớ không chơi game hay cày phim, cậu đừng vu khống tớ.”

Nghe lời phản bác trẻ con của cậu, Mặc Bạch Bạch vui vẻ cúi đầu, đôi mắt cười híp lại thành một đường: “Ôi trời ơi, cậu đáng yêu quá đi mất, đây là thiên phú chủng tộc của mèo cam sao?”

“Thiên phú gì, cậu chẳng phải cũng là mèo sao.” Sơn Quất liếc nhìn nàng một cái, không thể hiểu nổi cô mèo bò sữa này.

Sau màn đùa giỡn, hai người bắt đầu bận rộn mở cửa hàng chuẩn bị. Khó khăn lắm mới đến giờ nghỉ trưa, hai người nằm liệt trên ghế sofa phòng nghỉ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Bạch Bạch... Tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”

Mặc Bạch Bạch đang nghỉ ngơi, nghe vậy quay đầu lại, ý vị thâm trường liếc cậu một cái, nhìn đến nỗi Sơn Quất vô cớ chột dạ.

“Nói đi, chị Mặc đây đại phát từ bi sẽ giúp cậu mèo nhỏ ngốc bị lầm đường lỡ bước này một phen!”

Sơn Quất dựa vào lưng ghế sofa, tóc mái rủ xuống, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, có chút hoa mắt, biết mình phải nói ra lời đã ấp ủ cả buổi sáng.

Về việc Kiều Kiều không chịu gặp cậu.

“À vậy à,” Mặc Bạch Bạch ra vẻ suy ngẫm sờ cằm: “Cũng bình thường, tổng cộng thời gian hai người quen nhau cũng không dài, người ta chưa nghĩ ra cũng có thể lý giải. Tuy nhiên này...”

Nàng hạ giọng, vẫy tay gọi Sơn Quất, ra hiệu ghé tai lại gần: “Nếu cậu muốn thúc đẩy một chút, tớ đây có một mẹo hay, có nghe không.”

Nghe vậy, Sơn Quất liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng làm mặt quỷ nóng lòng muốn nói ra, nội tâm cũng có chút rục rịch, đáp: “Nghe.”

Mặc Bạch Bạch: “Con người, đặc biệt là đàn ông, chính là thích tận hưởng cảm giác được nâng lên cao cao tại thượng — tớ chưa nói cậu nha, cậu lại không phải người. Hắn ta không hề sợ hãi mà cứ kéo dài mãi, chẳng phải là dựa vào việc cậu thích hắn, hắn là độc nhất vô nhị trong lòng cậu, căn bản không cần lo lắng cậu sẽ bỏ hắn mà đi sao?”

“Vậy cậu chi bằng kích thích hắn một chút. Cậu nói: Thật ra tớ gặp một tiểu nhân khác cũng thấy không tồi, hắn đồng ý gặp mặt tớ rồi. Nếu cậu không đồng ý, tớ có lẽ sẽ chọn người khác đấy!”

“Thế nào,” Mặc Bạch Bạch cực kỳ tự tin, “Chiêu này của tớ có phải là tuyệt vời không!”

“...”

Sơn Quất không muốn làm nàng ta buồn, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy chẳng ra làm sao…”

“Cậu nói cái gì?!” Dám nghi ngờ tuyệt chiêu trăm lần thử trăm lần linh của nàng!

Sơn Quất khẽ mím một bên khóe miệng, ánh mắt tỏ vẻ không tán thành.

Chủ yếu là ngày hôm qua Kiều Kiều hình như đã nói đùa về chuyện này rồi, cậu vừa phủ nhận xong. Nếu hôm nay lại không hiểu sao làm chuyện này thành sự thật, thì mình thành con mèo gì?

Mặc Bạch Bạch tức giận trừng cậu: “Mặc kệ cậu, cậu thích nghe thì nghe, đến lúc hối hận thì đừng có khóc đến ngập cả cửa hàng!”

“ Sẽ không đâu.”

Miệng nói như vậy, trong lòng lại dâng lên một sự bất an, Sơn Quất uống một ngụm nước ấm, cố gắng trấn áp cảm xúc này.

Nhưng mà, nếu mình thật sự chờ đợi rất lâu, lại chỉ chờ được tin tức từ chối của Kiều Kiều, phải làm sao bây giờ đây?

Sơn Quất không dám nghĩ, nghe thấy bên ngoài có đồng nghiệp gọi tiếp tục làm việc, vội vàng gửi cho Kiều Kiều một tin nhắn nữa, thậm chí không kịp nôn nóng chờ đợi, đã bị Mặc Bạch Bạch kéo trở lại vị trí làm việc.

Mùi dầu nóng của gà rán xông lên khiến đầu óc cậu choáng váng, cộng thêm cuộc tranh đấu dữ dội, bất phân thắng bại giữa "Kiều Kiều" trong đầu, khiến cho hết một ngày, Sơn Quất trực giác thấy đầu mình đau nhức như muốn nổ tung.

Thấy cậu ấy thảm hại như vậy, Mặc Bạch Bạch nhìn mà đau cả răng.,nàng kéo tay Sơn Quất, người đang chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc để tăng ca, chờ đến khi đối phương dùng ánh mắt uể oải, chán chường nhìn sang, nàng nhíu mày nói: "Cậu xem cậu ra cái bộ dạng gì rồi? Còn đòi đi dọn dẹp? Nếu cậu có lỡ kẹp nhầm chân mèo cả vạn lần cũng không biết nữa là! Cậu đừng đi nữa, để tớ đi giải thích với cửa hàng trưởng là được."

Sơn Quất cảm thấy đầu óc choáng váng, không được khỏe lắm, cũng không từ chối nhiều, rầu rĩ đáp một tiếng được, nói lời cảm ơn rồi thay quần áo chậm rãi ngồi lên xe đi về nhà.

Ngồi trên tầng thượng của xe buýt, Sơn Quất nghiêng đầu tựa vào lan can, gió nhẹ thổi qua, tóc bị thổi bay tán loạn, ngược lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Làn da trắng nõn ửng hồng vì nóng, đôi mắt tròn xoe hơi nheo lại, lông mi quá dài giống như đường kẻ mắt.

Hôm nay xe hơi kẹt một chút, Sơn Quất tính tự thưởng cho mình trước — xem xem Kiều Kiều có hồi âm không.

Nhưng mà vừa nhìn, phần thưởng lại biến thành trừng phạt. Khuôn mặt ôn hòa thoải mái thoáng chốc trở nên u ám, nếu Mặc Bạch Bạch ở bên cạnh, lại muốn la to rằng Sơn Quất đã đổi tính nết rồi.

Môi mím chặt, bàn tay rũ bên người hơi run rẩy, tròng mắt màu cam nhạt phát ra ngọn lửa âm ỉ lay động.

Ánh mắt dừng lại ở màn hình điện thoại đang treo trước mặt.

Quả Quýt: Nếu tớ nói, tớ gặp được nhân loại nhỏ bé xinh đẹp khác, cậu không gặp mặt tớ thì tớ sẽ đi gặp hắn, cậu sẽ thế nào?

Hồi âm đến sau mấy tiếng, cách đây hơn mười phút.

Kiều Kiều: Cũng khá tốt, cậu đi đi.

Hả, khá tốt?

Tay Sơn Quất tựa vào tay vịn ghế ngồi, năm ngón tay dần dần siết chặt, tay vịn ẩn hiện dấu hiệu nứt vỡ. Đôi mắt màu cam nhạt như ánh dương ấm áp hóa thành hoàng hôn, sóng ngầm áp đến, giống như sắc đen cam trước khi mặt trời lặn hoàn toàn.

Quả nhiên ngay từ đầu không nên nghe bọn họ.

Cái gì mà dùng tình yêu cảm hóa, cái gì mà bao dung quan tâm, cái gì mà từng bước hướng dẫn, đều không dùng được.

Đôi mắt khẽ nâng lên, bị gió thổi đến khô khốc và cay xè, hốc mắt đột nhiên nóng lên, có thứ gì đó muốn trào ra khỏi khóe mắt.

Quả nhiên.

Lẽ ra phải giống như cái ý nghĩ mình đã định ban đầu, trói cậu ấy về nhà là xong, thì sẽ chẳng có nhiều chuyện vòng vo rắc rối như thế này, và cũng sẽ không có cái cảnh... …

Cái người nhỏ bé mình hết mực yêu thương lại bắt mình đi tìm người khác.

Lục Kiệu đang phải đối mặt với vấn đề nan giải lớn nhất trong cuộc đời mình.

Thậm chí còn khổ sở hơn cả việc hồi bé phải tìm cách sống sót ra sao.

Ánh mắt thoáng nhìn, trên màn hình ảo đang treo các tài liệu đã được Trần Kha chỉnh lý cùng kế hoạch bắt giữ hoàn chỉnh.

Mới đêm qua, họ đã xác định rằng mấy ngày nay, Quái Vật Da Cam vẫn luôn ở trong khu rừng hoang phía đông thành phố mà không hề di chuyển. Hơi thở tiết ra từ chất dịch của con Ngạc Nguyên (quái vật nguyên tố) đã được thí nghiệm, bước đầu phỏng đoán nó bị thương và đang ẩn mình, trách không được mấy hôm nay không còn tin tức nó gây rối nữa.

Sau khi xác định vị trí, Đội Tuần Tra phối hợp với Trần Kha làm việc thâu đêm để xây dựng kế hoạch bắt giữ. Hôm nay, người quản lý vụ án vội vã phân phối đội viên chịu trách nhiệm thực thi việc bắt giữ, đồng thời khẩn cấp điều động các đội viên giám sát quỷ dị khác đến hiện trường để đảm bảo giám sát không xảy ra sai sót.

Mà Lục Kiệu, với vai trò là Trưởng phòng Hành động kiêm Đội trưởng Đội Bắt Giữ của Cục Quản Lý, đương nhiên được bổ nhiệm dẫn đội thực hiện nhiệm vụ.

Còn thời gian bắt giữ —

Chính là đêm nay.

Thật sự quá đau đầu. Lục Kiệu tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi. Mới tối hôm qua còn "lời ngon tiếng ngọt" với đối phương, hôm nay đã phải tự tay xử tử nó ngay tại chỗ. Quả thật, tâm lý khó lòng mà chuyển biến nổi.

Nhưng lý trí nói với Lục Kiệu: Đây mới là đúng, đây mới là hướng đi vốn có của mọi chuyện. Cái mối liên hệ giữa hắn và cậu vốn nên bị cắt đứt, không cần thiết, chỉ là do hắn cố chấp làm theo ý mình để trả thù mà thôi.

Nhưng rốt cuộc, ý định trả thù này cũng chỉ là công dã tràng, ngược lại còn khiến chính hắn lún sâu hơn. Thậm chí, ngay khoảnh khắc nghe tin xác nhận bắt giữ, tim hắn đã nhói đau.

Điều này không đúng, tuyệt đối không đúng.

 

 

back top