TIỂU MIÊU YÊU KIỀU THUẦN PHỤC "HOA KHÔI LẠNH LÙNG"

Chương 36

Không nhận được lời đáp, Sơn Quất nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện thẳng với một khuôn mặt, hơi thở lập tức cứng lại.

Mặt như ngọc quan, mày thanh mắt sáng. Trên khuôn mặt là đôi tròng mắt đen kịt, sâu thẳm như hồ nước lạnh, đuôi mắt bay nghiêng, trong mắt là sự lãnh đạm vô tận, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy sâu thẳm như lốc xoáy, mang theo sức hấp dẫn c.h.ế.t người. Huống hồ, đôi mắt này đang nhìn chằm chằm mình.

Sơn Quất nuốt nước bọt.

Tuyệt vời, người thật xinh đẹp.

Nhưng nhìn kỹ hơn một chút, lại cảm thấy đôi mắt này đang nhìn vào một nơi bên cạnh cậu.

Người này thân hình cao lớn, dáng người đĩnh bạt, lại cao vô cùng, nhìn Sơn Quất dĩ nhiên là dùng góc độ nhìn xuống.

Sơn Quất theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn, cuối cùng dừng lại ở trên đùi mình.

Sơn Quất: “?”

Quần jean của cậu có gì đẹp chứ.

Có lẽ cảnh tượng hai người không thể hiểu nổi cứ nhìn nhau mà không nói gì thật sự kỳ dị, Mặc Bạch Bạch nghiêng người qua hỏi: “Này khách nhân, hỏi anh muốn gì kìa, người chờ phía sau còn nhiều lắm đó.”

Lúc này hai người mới như tỉnh mộng hoàn hồn. Người đàn ông mím môi, dường như có chút xấu hổ, rồi sau đó nhẹ giọng mở lời: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đang suy nghĩ chút chuyện.”

“Xin cho tôi một phần gà rán vị mù tạt, cảm ơn.”

Rầm——!

Ngay khoảnh khắc người đàn ông mở miệng, Sơn Quất chợt cảm thấy não trúng bão táp quét qua, sấm sét rơi thẳng xuống, chính xác không sai lệch nện vào đầu mình, làm lún xuống một cái hố lớn.

Đây... thanh âm này!

Sơn Quất thoáng chốc cúi đầu, tay kẹp gà rán run nhẹ, tròng mắt rủ xuống mở to, cái đuôi phía sau căng cứng, lông tóc dựng đứng, không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.

Thanh âm này... thật quá quen thuộc!

Sơn Quất mím môi, bỗng cảm thấy yết hầu khó khăn, tay bưng mâm căng thẳng, chậm rãi đẩy lên quầy.

Toàn bộ quá trình cậu đều cúi đầu, vành nón lưỡi trai che kín mít. Từ góc độ của Lục Kiệu, chỉ có thể thấy được cái cằm trắng nõn nhọn hoắt.

Lục Kiệu hơi nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng, đầu nghiêng nghiêng dường như chưa từ bỏ ý định mà đang nhìn trộm gì đó. Ai ngờ đầu còn chưa kịp xoay qua, cô nhân viên nữ vừa nãy lại mở miệng, ngữ khí không tốt: “Khách nhân, trả tiền xong thì tìm chỗ ngồi đi ạ, người phía sau thật sự rất nhiều, phiền anh thông cảm giùm được không?”

Lục Kiệu còn muốn kiểm tra thêm một chút, nhưng ánh mắt cô nhân viên nữ sáng quắc, thái độ không vui. Chỉ sợ mình kiên trì đứng đây sẽ bị nghi ngờ, đành không cam lòng thu hồi ánh mắt, nói một tiếng ngại quá, rồi xoay người rời đi.

Trần Kha ngồi bên cửa sổ chán đến ch.ết, đầu ngón tay vô ý thức gõ nhẹ mặt bàn, chờ đợi lãnh đạo quay về.

Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, giây trước còn ở cửa do dự không hiểu đang làm gì, giây sau lãnh đạo giống như bị mê hoặc lao thẳng về phía quầy.

Ở giữa, hắn không biết đã đẩy ra bao nhiêu yêu linh lao đến hỏi hắn có hứng thú phát triển quan hệ người yêu một chút không.

Đối với điều này, Trần Kha cười lạnh một tiếng, ha hả, đội trưởng của anh ta đã danh chính ngôn thuận có mèo rồi, các ngươi không có cơ hội!

Mặc dù việc đội trưởng chủ động đến quầy mua cơm, chứ không phải sai mình đi, khiến Trần Kha kinh ngạc, nhưng ngây người một lúc lại cảm thấy không có gì không tốt.

Cứ coi như đây là tiền bồi thường tổn thất tinh thần mà lãnh đạo thiếu mình đi.

Vì thế, tổ trưởng Trần cũng mừng vì được nhàn rỗi, thảnh thơi ngồi bên cửa sổ xem người ra người vào gi.ết thời gian.

“Lạch cạch.”

Trong tầm tay xuất hiện một cái mâm gà rán bọc chất lỏng màu xanh lục không rõ, đế mâm và mặt bàn phát ra âm thanh giao hưởng giòn giã.

Trần Kha lập tức che mặt kinh ngạc cảm thán. Ngay lúc Lục Kiệu cho rằng anh ta không thích ăn vị này, anht a lại ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Đội trưởng... Ngài gần đây túi tiền eo hẹp sao.”

“Sao chỉ mua có một phần vậy.”

Lục Kiệu: “...”

Đôi khi Lục Kiệu cảm thấy việc Trần Kha được tuyển vào, chắc chắn Cao Yến Đài đã trợ lực.

Hai người này ở một ý nghĩa nào đó thật sự rất giống nhau, mạch não đều thiên hồi bách chuyển, vĩnh viễn không biết câu tiếp theo sẽ nói gì, giống như người bệnh tâm thần.

Lục Kiệu không thể nhịn được nữa: “Cậu thật sự nghĩ chúng ta tới đây để ăn gà rán sao, chính sự quên hết rồi à?”

Trần Kha “À” một tiếng, nói theo: “Vậy ngài có manh mối gì chưa?”

Nghe vậy, sắc mặt lãnh đạo lập tức tối sầm, mày mắt mơ hồ có vẻ do dự. Sau một lúc lâu mới không quá chắc chắn nói: “Vị nhân viên cửa hàng mèo cam kia... Tôi có chút hoài nghi, nhưng còn chưa xác định.”

“Ngài không có phương pháp phân biệt sao?”

“Có.”

Trần Kha kỳ quái: “Thế sao lại không xác định, phương pháp của ngài là gì ạ?”

Nói xong, anh ta thấy trên mặt Lục Kiệu thần sắc phức tạp, thái độ bối rối như có nỗi niềm khó nói. Con ngươi dài hẹp liếc nhìn qua, nắm tay chống khóe môi khụ khụ.

“Xem chân.”

Trần Kha mở to hai mắt, tưởng rằng mình nghe lầm: “Nhìn cái gì???”

Lục Kiệu tự biết chuyện này hoang đường đến mức nào, vì thế tránh đi khuôn mặt nghẹn họng nhìn trân trối của cấp dưới, có chút xấu hổ, nhưng vẫn giải thích cho mình: “Cậu ấy... đã gửi ảnh chân của cậu ấy cho tôi, khá xinh đẹp, tôi hẳn là có thể nhận ra.”

Trần Kha không rảnh lo chuyện dựa vào chân để nhận mèo này có bao nhiêu thái quá, lập tức truy hỏi: “Chân đẹp có rất nhiều, huống hồ là yêu linh có thể tự chủ hóa hình, ngài làm sao lại—”

Lời nói còn chưa dứt, đã bị Lục Kiệu lạnh giọng cắt ngang: “Đây là cái chân đẹp nhất, độc nhất vô nhị mà tôi từng thấy, cậu đừng nghi ngờ khả năng phán đoán của tôi được không, Tổ trưởng.”

Thần sắc lãnh đạo vô cùng kiên định, tự tin, Trần Kha đành phải nuốt lời muốn nói vào bụng, lặng lẽ thì thầm trong lòng một câu: Thì ra lãnh đạo là một tên dê xòm như thế này.

Nhìn vẻ mặt cân nhắc của Trần Kha, Lục Kiệu biết anh ta đã hiểu lầm điều gì đó, lập tức không vui, xụ mặt ngồi xuống một chỗ cách xa Trần Kha.

Hơn nữa, khi Trần Kha đưa tay lấy gà rán, hắn kéo mâm lại, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Trần Kha, lạnh lùng cười, ung dung nói: “Đây là tôi mua, Tổ trưởng Trần nếu muốn ăn thì tự mình đi mua đi.”

Trần Kha á khẩu không trả lời được, lại được đổi mới nhận thức về lãnh đạo nhà mình, hậm hực đi về phía quầy, thề không chịu ủy khuất.

“Chào Ngài, cho tôi một phần gà rán vị cay.”

Trần Kha ôn tồn mở lời, trên mặt là nụ cười đúng mực.

“Vâng, ngài chờ một lát, gà rán vị cay còn đang chiên, nhanh xong thôi ạ.” Nhân viên cửa hàng ngẩng mặt lên cười đáp lại anh ta, vẻ mặt có chút xin lỗi.

Nhưng mà, vừa nhìn, lại khiến Trần Kha ngây dại.

 

 

back top