Lục Kiệu dựa vào tường khoanh tay nhìn cậu, thấy vậy nhướng mày, đôi mắt lóe lên vẻ ung dung tự tại: “Làm sao vậy, tiểu mèo làm việc xấu bị phát hiện à?”
“Suỵt!” Sơn Quất trừng hắn một cái, tai chột dạ vểnh ra sau: “Là chủ nhà của tớ, tớ quên đóng tiền thuê rồi.”
Đôi mắt chớp chớp, tiểu mèo toát lên chữ KHÔNG ĐỦ TỰ TIN thật to, thấy thế Lục Kiệu bật cười, nhân cơ hội xoa dịu không khí: “May mà vừa nãy cậu không gây tiếng ồn quá lớn, nếu không lúc này đã bị bắt ra ngoài rồi.”
Tại sao Kiều Kiều lại vui sướng trên nỗi đau của người khác, Sơn Quất hừ một tiếng, không cho là đúng: “Rõ ràng là cậu hư, không hiểu lòng tốt của mèo còn trả đũa, biết thế, biết thế đã không cần cậu!”
Nói xong, Sơn Quất quay mặt đi, lén lút dùng ánh mắt liếc nhìn phản ứng của Lục Kiệu.
Cậu thấy thân hình Lục Kiệu cứng lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, chậm rãi đi tới bên cạnh mình. Cái bóng quá cao lớn của hắn đổ xuống bao phủ lấy cậu, một cảm giác áp bách vô hình đột nhiên sinh ra.
“Làm, làm gì.”
Sơn Quất biết hắn sẽ không làm tổn thương mình, nhưng lần đầu thấy dáng vẻ này của hắn, cậu vẫn hơi nhát gan, liên tục lùi về phía sau.
Cho đến khi lưng chạm vào tấm cửa lạnh lẽo.
Tiểu mèo cam xù lông đột nhiên run lên, đồng tử dựng thành hình kim.
Người đàn ông áp sát cậu, khi sắp mặt đối mặt bỗng nhiên nghiêng đầu, ghé vào vành tai mèo đang co rúm lại của cậu, khẽ phả một hơi, oán trách nói:
“Bỏ nuôi cũng phải ngồi tù đấy.”
“Chủ nhân.”
Phụt ––
Nhất thời pháo hoa nổ tung trong lồng ngực, bùm bùm b.ắ.n cho tiểu mèo choáng váng. Đôi tai máy bay căng chặt từ từ đàn hồi, đôi mắt chớp chớp rất chậm, tim đập thình thịch.
Tai, ngứa quá.
Sơn Quất cảm thấy mặt mình cũng ngứa, vội vàng cúi đầu đưa tay gãi gãi, có chút ngượng ngùng, lại có chút hoảng loạn mà chính mình không hề nhận ra, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải:
“Sao đột nhiên lại chủ động như vậy…”
Nhìn tiểu mèo đang e thẹn, người đàn ông bất động, vẫn giữ nguyên tư thế. Đôi mắt lại cong lên khi lướt qua vành tai Sơn Quất đang nhúc nhích, toát ra ý cười nhàn nhạt.
Thật là đáng yêu.
“Được rồi, được rồi,” Sơn Quất như không chịu nổi không khí khó hiểu hiện tại, bắt đầu nói lung tung, “Tớ là chủ nhân rất có trách nhiệm, sẽ không bỏ nuôi đâu —”
“A a a không còn sớm nữa, tớ đi nấu cơm đây!”
Một sự chuyển biến vô cùng cứng nhắc.
Nhưng Lục Kiệu không làm khó cậu nữa, mà rất ga lăng nghiêng người, nhường ra một lối thoát cho tiểu mèo. Nhìn bóng lưng cậu, ý cười nơi khóe mắt đuôi lông mày lâu thật lâu chưa tan đi.
Vì chú mèo thoát thân quá vội vàng, nên đã bỏ qua cái cổ đỏ bừng của người đàn ông tưởng chừng như thành thạo kia, hơn nữa vệt đỏ này mơ hồ có xu hướng lan lên mặt.
… Đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Cái gì cũng có thể nói ra.
Lục Kiệu cảm thán trong lòng, chỉnh sửa biểu cảm trên mặt để không lộ liễu quá mức, rồi mới vững vàng cất bước đi về phía nhà bếp.
Bỗng nhiên, đồng tử hắn co rút, bước nhanh vọt tới.
Bắt lấy một bàn tay của Sơn Quất, nghiêm túc quan sát.
Nhìn kỹ, lòng bàn tay mềm mại rỉ ra m.á.u tươi, những vết cắt nhỏ rõ ràng có thể thấy được. Lục Kiệu cau mày hỏi: “Cậu không biết nấu ăn phải không?”
“Sao có thể!” Sơn Quất giả ngốc: “Tớ giỏi lắm!”
Nói xong, cậu thấy Lục Kiệu vừa xử lý vết thương cho mình, vừa dùng ánh mắt hoàn toàn không tin liếc nhìn mình, mới yếu ớt bổ sung: “Tớ chỉ là lâu quá không làm, nên hơi lạ tay thôi mà…”
Thấy Lục Kiệu vẫn im lặng, cậu lại lén lút ngước mắt lên rồi rũ xuống, đôi môi hồng nhạt bĩu ra, không vui, hét lên: “Lại không phải cố ý, làm gì mà hung dữ thế.”
Nghe vậy, Lục Kiệu ngẩn người, trên mặt hiện lên một tia không tự nhiên, lúc này mới dịu giọng nói: “Xin lỗi, là tôi nóng nảy.”
Nói xong, như thể chuộc tội, hắn tiếp nhận con d.a.o phay từ tay Sơn Quất, tay kia xoa xoa vành tai mèo hơi nóng lên của cậu, ôn tồn mở lời: “Tôi làm cho, cậu đừng tự làm mình bị thương nữa.”
Sắc mặt Sơn Quất cổ quái, ánh mắt do dự lướt qua toàn thân hắn, nói: “Vết thương trên người cậu… chắc phải nặng hơn tớ chứ.”
Làm anh hùng cái gì chứ, nhân loại nhỏ bé cứ ngoan ngoãn hưởng thụ để chủ nhân hầu hạ là được rồi!
Lục Kiệu giơ tay cười cười: “Tay tôi không bị thương.” Nói xong lại liếc mắt nhìn ngón tay Sơn Quất đang dán băng cá nhân.
Ngụ ý chính là, tay cậu bị thương.
“Được rồi.”
Nhưng Sơn Quất bảo hắn đừng động đậy vội, vội vàng chạy về phòng xách một chiếc áo khoác ném lên đầu Lục Kiệu.
Lục Kiệu đột nhiên mắt thấy một mảnh trắng xóa: “…”
Hắn bất đắc dĩ gỡ xuống, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Sơn Quất, khóe miệng cong lên, mặc vào chiếc áo thun trắng không khác gì áo Sơn Quất đang mặc, chỉ là kích cỡ lớn hơn một chút.
Cùng kiểu dáng.
Lục Kiệu vừa cảm thấy chút vui sướng vì chuyện này, nhưng giây tiếp theo đã phát hiện điều không thích hợp. Hắn cúi đầu nhìn chiếc áo vừa người trên người mình, lại nhìn thân hình rõ ràng nhỏ bé của Sơn Quất, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
“Cái áo này của ai.”
Làm sao cậu ta lại mua quần áo lớn hơn mình?
Lục Kiệu cắn quai hàm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, tỏa ra hơi thở không vui.
Người đàn ông khác?
Cậu ta từng chứa chấp người đàn ông khác sao?
Cậu ta đem quần áo người đàn ông khác mặc đưa cho mình mặc?
Ngọn lửa vô danh đang cháy hừng hực, còn chưa kịp lan ra đã bị một chậu nước dập tắt. Tiểu mèo cam vô tội chớp mắt, buồn bực nói: “Của tớ chứ đâu, ở nhà tớ thì là của tớ.”
Lục Kiệu nửa tin nửa ngờ: “Cái này rất to, cậu không mặc vừa.” Ý ngoài lời là không cần che giấu cho người đàn ông kia.
Ai ngờ Sơn Quất ngọt ngào cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, gãi gãi sau gáy nói: “Là, năm đó mua lúc đó cứ nghĩ là mình sẽ lớn cao lắm, ai ngờ đến lúc lên 1m75 thì tịt luôn.”
Lúc này đến lượt Lục Kiệu buồn bực: “Năm đó?”
Quần áo chẳng phải đều mua theo mùa sao.
Ánh mắt Sơn Quất hơi né tránh, miệng mím lại, hai tay lo lắng xoắn vào nhau.
Có nên nói không.
Nói ra chẳng phải bại lộ sự thật mình nghèo rớt mồng tơi sao! Không thể nói!
Cái đầu nhỏ gần như đãng cơ, trong lúc do dự lén lút ngước mắt lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt Lục Kiệu, cậu giật mình sững sờ.
Nói thật, phản ứng đầu tiên khi cậu nhìn thấy Lục Kiệu chân thật là — trông thật lạnh lùng.
Cả người đều rất lạnh, khác hẳn với Kiều Kiều trên mạng. Sơn Quất lúc đầu khó có thể tin đây là cùng một người.
Nhưng mà.
Lông mi Sơn Quất chớp vài cái, nhìn thẳng Lục Kiệu, khiến đối phương nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt dò hỏi.
Nhưng mà khi mình thật sự ở chung với hắn một lát, lại cảm thấy hắn thật ra không lạnh lùng như vậy, sẽ đỏ mặt, sẽ nói đùa, còn sẽ làm nũng với mình.
Sơn Quất nghĩ đến lời nói dối “rất có tiền” của mình.
Kiều Kiều hẳn là sẽ không để ý, Sơn Quất không đầu không cuối đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, thậm chí vô cùng kiên định.
Sơn Quất biết, nếu hắn để ý, thì cậu có làm gì cũng không giữ được hắn, hắn muốn đi thì có thể đi.
