TIỂU MIÊU YÊU KIỀU THUẦN PHỤC "HOA KHÔI LẠNH LÙNG"

Chương 50

Giọng nói mềm mại.

Lục Kiệu nhìn Sơn Quất đã ngồi lại chỗ cũ, vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc. Một luồng hơi nóng âm thầm lan tỏa khắp người hắn, cả thân thể cứ như bị ném vào chậu nước đang sôi vậy.

Giọng nói mềm mại, mặt… cũng mềm mại.

Cảm giác da thịt chạm vào nhau vẫn chưa tan biến, trên mặt như còn sót lại hơi ấm, khiến hắn khó lòng bình tĩnh trong thời gian dài.

Chú mèo xấu tính.

Lục Kiệu cúi gằm đầu, cố che đi khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua nhũn. Nào ngờ, cái vẻ thẹn thùng nóng bỏng ấy lại lén lút lên từ cổ, khiến Sơn Quất cảm thấy sướng cả thể xác lẫn tinh thần.

Hì hì, quả nhiên nuôi người này là quyết định sáng suốt nhất.

Bữa cơm nhão nhoẹt nhanh chóng kết thúc. Lục Kiệu nhìn gian bếp không có bất kỳ máy rửa chén nào, thở dài chấp nhận phận mình, bắt đầu cặm cụi rửa chén bát trong bồn. Trong lúc làm, anh thuận miệng nói: "Để tôi dọn dẹp là được rồi, cậu đi tắm đi."

Không có đáp lại.

Lục Kiệu lấy làm lạ, định quay đầu lại xem tiểu mèo kia lại đang giở trò gì, nhưng vừa mới xoay đầu, hắn đã đụng phải ngay một khuôn mặt tròn to đang phóng đại, gần như sát rạt.

Người đàn ông hoảng hốt, vội vàng giật lùi ra sau để né tránh hiểm nguy. Hắn chỉ thấy Sơn Quất bất mãn xoa xoa mũi, nói: "Cậu phải tắm cho tớ."

Lục Kiệu: “?”

Hắn nghe lầm sao?

“Tôi tắm cho cậu?”

“Đúng vậy,” Sơn Quất gật gật đầu, chẳng hề thấy có gì sai: “Tắm rửa là một bước quan trọng để thúc đẩy tình cảm giữa chủ và vật cưng. Cậu không cho tớ tắm cho cậu, vậy cậu giúp tớ tắm đi.”

Ngữ khí nghe rất tự hào, cứ như mình đã nhượng bộ rất nhiều bước, cậu, nhân loại không có mắt, mau tạ ơn đi!

Nhưng nhân loại quả nhiên không biết điều, bình tĩnh nhìn cậu, lát sau, lạnh nhạt quay người lại tiếp tục rửa chén, giọng nói tuyệt tình truyền đến trong tiếng nước ào ào: “Không được.”

“Vì sao!” Sơn Quất bực mình, lập tức phản đối.

Lục Kiệu rửa sạch chiếc chén cuối cùng, thong thả ung dung tắt nước, lau khô chén rồi đặt lại vào giá, mới quay người lại, nhìn chằm chằm chú mèo nhỏ đầy vẻ uất ức, thở dài.

“Cậu là thật không biết hay giả không biết?”

Sơn Quất: “Cái gì?”

Lục Kiệu không thể nhịn được nữa, nhắm mắt lại nói: “Tắm rửa… là chuyện vô cùng, vô cùng riêng tư, không thể để người khác tắm giúp.”

Sơn Quất càng không thể hiểu nổi: “Đúng vậy, rất riêng tư, cho nên chỉ có cậu giúp tớ, tớ giúp cậu, không có người khác ở đây.”

Không được, chú mèo này căn bản không hiểu tiếng người.

Lục Kiệu không theo kịp mạch não mở rộng của chú mèo, tâm mệt mỏi như già đi mười tuổi. Hắn muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại là câu nói kia của chú mèo—

“Cậu tắm cho tớ đi.”

Kèm theo đó là những tưởng tượng khó lòng kiểm soát.

Làn da trắng nõn, thân hình đầy đặn, sữa tắm ngọt ngào dính nhớt lướt qua da thịt, phát ra âm thanh ái muội. Chiếc đuôi thon dài khẽ đung đưa, bày biện, bị nắm trong lòng bàn tay mình.

Đôi mắt trong suốt và sáng ngời ngây ngô nhìn lại, bị hơi nóng hun cho ướt đẫm.

— Không được!

Lục Kiệu đột ngột mở choàng mắt, bị chính trí tưởng tượng của mình giáng một đòn sét đánh ngang tai, tứ chi run rẩy, làm Sơn Quất giật cả mình.

Lục Kiệu, sao mày lại là người như vậy! Người đàn ông vội vàng quay phắt người che lại khuôn mặt đang nóng bừng, đầu ngón tay phát tiết ra sự thẹn thùng không tài nào che giấu được.

Tội lỗi quá tội lỗi quá!

Thế nhưng, chủ thể của ảo tưởng kia lại hoàn toàn không hay biết gì. Cậu không rõ vì sao Kiệu Kiệu lại phản đối như vậy, lậ thấy hụt hẫng đôi chút. Bĩu môi, cái đầu lông xù cúi gằm xuống.

Ánh mắt lướt qua cơ thể mình.

“!”

Sơn Quất linh cơ vừa động, cậu dường như biết là vì sao, nhanh chóng ngẩng đầu gọi: “Kiều Kiều!”

Kiều Kiều bị gọi đến thân thể cứng đờ, vẫn chưa quay người, cổ họng khô khốc khó khăn đáp: “Sao vậy?” Tiểu tổ tông lại muốn gây chuyện gì nữa đây.

“Có phải cậu chê tớ quá to con, tắm sẽ rất vất vả không?” Sơn Quất càng nghĩ càng thấy hợp lý, ngước khuôn mặt xinh đẹp cười.

Lục Kiệu ngây người: “Không—” phải.

Lời chưa kịp thốt ra, Sơn Quất phịch một tiếng lại biến trở lại thành tiểu miêu mũm mĩm. Cậu đứng bằng hai chân trước vẫy vẫy tay, nói: "Đến đây! Như vậy sẽ dễ tắm hơn nhiều!"

“…”

“Được rồi.”

Lục Kiệu c.h.ế.t lặng.

Khó mà tưởng tượng, người đàn ông giây trước còn bị những lời vô tâm của Sơn Quất trêu chọc đến cả người nóng ran, giờ phút này lại dùng tư thái tâm như nước lặng để tắm cho thùng mèo.

Chú mèo cam hoạt bát lăn lộn meo meo trong bọt xà phòng trắng xóa. Người đàn ông rất bất đắc dĩ, một bên nhẹ nhàng bảo đừng nghịch nữa, một bên bắt lấy chú mèo đang chạy loạn để xoa nắn.

Chẳng có chút kiều diễm nào.

Cũng không biết là nên vui hay buồn.

Lau khô chú mèo nhỏ ướt đẫm, chải gọn lại bộ lông rối bù, nó lộc cộc chạy lên giường, vui vẻ lăn qua lăn lại.

Lục Kiệu khoanh tay dựa vào cửa, bật cười.

Cho đến khi chú mèo lăn đủ, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không qua đây nằm ngủ chung với tớ?”

Cậu chớp chớp mắt, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kiệu đang ngồi bên mép giường, lại hỏi: “Chẳng lẽ cậu thích hình người của tớ hơn?”

“Sẽ thích ôm hình người ngủ hơn sao?”

Lục Kiệu rũ mắt, ánh mắt tựa như nước ấm đã nguội lạnh sau khi sôi, nhìn vô cùng nghiêm túc. Hắn lắc đầu nói: “Cậu thấy thoải mái thế nào thì làm thế ấy, không cần quá để ý đến tôi.”

“Sao lại có thể!” Sơn Quất lập tức biến trở lại thành hình người, nhăn mày trèo lên vai hắn.

“Giấc ngủ rất quan trọng, tớ biến thế nào cũng được, cậu muốn ôm mèo hay ôm người vậy?”

Sơn Quất thân mật cọ cọ hắn, đôi mắt cười đến cong cong.

Gần quá mức rồi, Lục Kiệu thầm nghĩ.

Thậm chí ngửi thấy mùi sữa tắm cam ngọt ngào trên người cậu, vị ngọt ngào lại mang theo chút chua chát câu dẫn của nước bọt.

Chính là hắn tự tay thoa lên đó.

Lục Kiệu há miệng, quay mặt đi.

Gió đêm đưa tới hương hoa nhài thoang thoảng, gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, kích thích một mảnh nổi da gà, kéo theo tâm trí cũng d.a.o động.

Sau một lúc lâu.

Từ kẽ răng nặn ra vài chữ rầu rĩ:

“Ôm người.”

Theo sau đó, như thể cảm thấy chưa đủ, đôi mắt đen láy luôn đạm mạc và lạnh lùng của hắn chậm rãi liếc qua, chứa đựng một chút thấp thỏm. Khi chạm phải ánh mắt sáng ngời ngây thơ của Sơn Quất, hắn như bị bỏng, lại vội vàng nghiêng mặt đi, vành tai đỏ đến tím tái.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, Sơn Quất nghe thấy một tiếng hỏi thăm rất khẽ, nhẹ đến giống như sương khói lướt qua suối trong rừng, nhàn nhạt, như sợ quấy rầy sơn linh.

Hắn hỏi:

“Được không?”

 

 

back top