Hai người giằng co không tiếng động.
Ánh mắt màu nhạt của Sơn Quất lưu chuyển, hàng mi đậm đà chớp chớp theo động tác, cậu nghiêng đầu, ánh nhìn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Cảm giác da thịt trong lòng bàn tay rõ ràng đến thế, mỏng manh, ấm áp, một sinh mệnh lực chân thật đến thế, nhưng cũng yếu ớt đến thế, cứ như chỉ cần cậu nhẹ nhàng dùng sức, nó sẽ đứt gãy, sinh mệnh lực tươi sống sẽ rên rỉ trôi đi.
Tưởng tượng thấy hình ảnh này, Sơn Quất nhíu mày.
Cậu không thích.
Vì thế cậu buông tay ra, ánh mắt dừng lại ở cổ đối phương, bỗng nhiên cười:
“Cậu thích kiểu dáng nào?”
Đôi mắt trong suốt sáng ngời cong thành trăng non, ánh mắt nhìn Lục Kiệu tràn đầy yêu thích và bao dung, như đang dỗ dành một vật cưng đang vòi vĩnh đồ chơi.
Lục Kiệu rũ mắt, hàng lông mi màu xanh đen đổ bóng dày đặc, thần sắc trong đáy mắt không rõ ràng, nhưng biểu lộ sự ôn nhu và dung túng khó phát hiện. Chỗ sâu hơn dường như cất giấu một bí mật không thể cho ai biết.
Hắn một lần nữa kéo ngón tay Sơn Quất, lôi kéo cậu dùng đầu ngón tay vuốt ve xương quai xanh, cổ, cuối cùng dừng lại ở phần cằm mềm mại. Đầu ngón tay nhợt nhạt lún vào, dường như chỉ cần lấn sâu thêm chút nữa, liền sẽ đ.â.m thủng làn da mỏng manh, chảy ra m.á.u ấm.
Mèo nheo mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Kiệu thất thần, đôi mắt dâng lên vẻ say mê, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ.
Lục Kiệu: “Cậu thấy thế nào.”
Sơn Quất mơ mơ màng màng: “Cái gì?”
Giọng nói trầm thấp và cực kỳ mê hoặc của người đàn ông lại lần nữa vang lên, ngắn gọn mà không được phép xen vào, lại ẩn chứa sự dụ dỗ.
“Muốn cậu.”
…
Ngày hôm sau, Mèo Đi Làm.
Giữa trưa, người trong cửa hàng thưa thớt đến đáng thương. Mặc Bạch Bạch dựa vào tường, tròng mắt vàng kim thỉnh thoảng liếc ra ngoài, lén lút, nhìn đến mức Sơn Quất cảm thấy tròng mắt mình đều lên men rồi.
Bất đắc dĩ mở miệng: “Cậu đang nhìn cái gì thế.”
Mặc Bạch Bạch trừng cậu, vẻ mặt kiểu: cậu còn hỏi làm gì? “Còn hỏi, ngoài cậu ra thì còn nhìn ai nữa, nhìn mấy con trâu ngựa bận rộn đi làm giống chúng ta à?”
Sơn Quất nhấp môi, nghiêm túc lắc đầu: “Cậu không cần nói người khác như vậy.”
Mặc Bạch Bạch không chút lưu tình: “Tớ nói cậu đó đồ ngốc!”
Sơn Quất: “Ồ.”
Nhìn Sơn Quất cái vẻ giả ngu này, Mặc Bạch Bạch giận sôi máu, hất cằm nói: “Không tính thành thật công khai với tớ sao, không phải nói bị đá rồi, sao hôm nay còn đi theo cậu đến chỗ làm, hơn nữa……”
Thiếu nữ chỉ chỉ cổ mình, ý vị thâm trường: “Lại còn đeo vòng cổ nữa chứ, gợi tình quá đi.”
Sơn Quất chợt mở to hai mắt, tròn xoe như hai quả cam. Giọng cậu không thể tưởng tượng nổi, còn mang theo chút oán trách: “Đây rõ ràng là kiểu dáng đơn giản mà, sao cậu lại dùng từ đó chứ.”
“Thì sao,” Mặc Bạch Bạch xòe hai tay, “Chẳng lẽ tự cậu không cảm thấy sao? Ai nói thật…”
Nàng ghé sát lại, cúi thấp người, giọng điệu mờ ám: “Mua ở đâu thế, không ngờ cậu ấy lại thích chơi loại này. Vòng cổ mua ở đâu nói tớ nghe với.”
Sơn Quất liếc nhìn nàng một cái, rồi im lặng quay mặt đi.
Mặc Bạch Bạch phát hiện không đúng: “Ý gì đây?”
Mèo chột dạ liếc ra ngoài cửa. Người đàn ông đang nghiêng người ngồi bên bệ cửa sổ, ôm ly trà sữa cậu mua cho mà húp. Như thể có thần giao cách cảm, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của mèo.
Hắn cong mắt cười, rồi nghiêng đầu xuống một chút.
Trong động tác đó, chiếc vòng cổ đen mảnh trên cổ hắn khẽ đung đưa. Chiếc khóa bạc lướt qua tia sáng, đính kèm một mặt dây chuyền thủy tinh hình mèo cam nhỏ xíu, nó đang ngửa bụng nghiêng đầu.
Ánh sáng vàng nhạt chiếu vào mặt thủy tinh, trông trong suốt và tinh xảo, phản chiếu vào đôi mắt đen đặc của người đàn ông, khiến hắn bớt đi vẻ lạnh lùng, thêm phần ôn hòa.
Sơn Quất vội vàng quay về, tim đập thình thịch không ngừng, ôm n.g.ự.c thở dài khe khẽ.
A a a xấu hổ c.h.ế.t mất!
Không ngờ nhân loại còn thoáng hơn cả cậu!
Nhưng cậu vẫn ấp úng biện hộ thay hắn: “Cậu ấy không biết đây là ý nghĩa gì đâu… Có lẽ chỉ là thấy nguyên hình của tôi đẹp thôi.”
Vừa nói cậu vừa lén quan sát phản ứng của Mặc Bạch Bạch.
Quả nhiên, đối phương mặt đầy câm nín.
“Tớ nghĩ tuổi đời của mèo cũng không ít đâu, hắn có thể không biết hành động ngửa bụng đối với mèo có ý nghĩa gì sao?” Mặc Bạch Bạch liếc xéo người bạn đầu chỉ có nhân loại của mình, khinh thường đến mức muốn lật cả trời: “Cậu cứ việc biện hộ cho hắn đi, đồ mèo lỗ vốn!”
“Hừ.” Sơn Quất quay người trốn đi không thèm để ý đến nàng ta nữa.
“Sơn Quất!” Mặc Bạch Bạch giương nanh múa vuốt ở phía sau, vẻ mặt dữ tợn.
Nhìn con mèo cam liếc mình khó hiểu, rồi đột nhiên trốn đi đánh nhau với mèo bò sữa, Lục Kiệu đầu mờ mịt.
Hắn quay người tiếp tục húp trà sữa chờ mèo tan ca. Mặt trang sức thủy tinh và chiếc khóa bạc leng keng vang lên thanh thúy. Hắn vô thức rủ mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm, rồi cong khóe miệng đưa tay nhéo vuốt.
Kỳ lạ. Đáng lẽ ra hắn phải vô cùng kháng cự và cảm thấy bị xúc phạm với loại chuyện này, hệt như lần hắn nhận được tấm quảng cáo k.h.i.ê.u d.â.m trước đây. Lục Kiệu chuyên chú vuốt ve mặt thủy tinh trong không trung, ý cười nơi khóe miệng ngày càng rõ.
Thế nhưng hắn lại chủ động đề nghị muốn mang vòng cổ.
Tuy nói là hành động trong tình thế cấp bách, nhưng Lục Kiệu không nghĩ rằng Lục Kiệu của ngày trước sẽ lựa chọn làm như vậy.
Càng đừng nói hắn còn nóng đầu mà làm ra những hành động ái muội kia, nắm tay cậu sờ soạng khắp người mình, còn hỏi có thể biến một cái bản thân cho cậu không.
Nếu là trước kia, đại khái hắn sẽ đ.ấ.m đối phương bất tỉnh mà thôi.
Lục Kiệu đưa nắm đ.ấ.m lên khóe môi khụ khụ.
Những lời ngượng ngùng nghe Sơn Quất nói nhiều, những chuyện táo bạo bị Sơn Quất làm hết lần này đến lần khác, giới hạn của hắn hết lần này đến lần khác bị phá vỡ, mức độ chấp nhận ngày càng cao.
Mặt thủy tinh nhỏ xíu bị nắm đến ấm áp. Khuôn mặt mèo cười tươi tắn dưới ánh mặt trời rạng rỡ chẳng khác gì chủ nhân của nó.
— Đúng vậy, mặt trang sức này là do lông tóc của Sơn Quất biến ảo thành.
Lục Kiệu thậm chí luôn cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi hương của Sơn Quất trên mặt thủy tinh: ấm áp, mùi hương được phơi nắng, mỗi lần ôm cậu ngủ đều an tâm lạ thường.
Đôi mắt đen nhánh dâng lên ý cười, hắn thưởng thức cảm giác quả cam mềm oặt cuộn tròn trong lòng mình mà ngủ.
Thơm.
Mềm mại.
Nóng hổi—
“Đội trưởng???”
