TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 16

Chương 16

 

Tuy rằng yêu cầu là do Súc Thanh đưa ra, nhưng y không nghĩ Minh Vương sẽ sảng khoái đồng ý như vậy.

Súc Thanh chớp chớp mắt, nhất thời có chút ngây ngốc, không phát ra tiếng.

Đây là một biểu cảm hiếm thấy.

Mặc dù vẻ ngoài của Súc Thanh không hề có tính công kích, nhìn qua hồn nhiên lại vô tội, vô cùng có thể mê hoặc lòng người.

Nhưng khí chất sắc bén quyết đoán thấu xương mà sinh, rất khó ngụy trang hoặc thay đổi, cho nên Minh Vương mới có thể liếc mắt một cái nhìn thấu y là một con tiểu hồ điệp có tâm cơ.

Tuy nhiên lúc này, tất cả phòng bị đều được dỡ xuống.

Đại khái là do bị thương, sắc mặt Súc Thanh tái nhợt và yếu ớt, lộ ra một chút mệt mỏi, khiến con ngươi đặc biệt đen, khi chớp mắt nhìn về phía hắn, có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Hóa ra con tiểu hồ điệp gây giận dữ đến mấy, cũng sẽ có mặt này sao?

Minh Vương không tự chủ nhếch khóe miệng, vươn ngón tay chấm vào chóp mũi Súc Thanh.

“Sao vậy, thật sự ở lại ngươi lại không vui?”

Súc Thanh bị chạm vào liền hoàn hồn, chóp mũi có chút ngứa, muốn đưa tay sờ, nhưng cánh tay quá nặng không nhấc lên được.

“Không có... Vậy Điện hạ, nằm cùng ta một lát đi...”

Nếu Minh Vương thật sự nguyện ý ở lại, thì Súc Thanh đương nhiên muốn được đằng chân lân đằng đầu mà thử tiếp.

Minh Vương hừ cười: “Ngươi đúng là quán được đằng chân lân đằng đầu.”

Nhưng nhìn Súc Thanh vẫn có thể như vậy, hắn tự nhiên cảm thấy an tâm hơn vài phần.

Súc Thanh nửa thật nửa giả nói: “Ta cảm thấy đầu choáng váng, giống như đang trôi nổi trên biển vậy, dựa vào Điện hạ có thể vững vàng hơn...”

Minh Vương lẽ ra không nên đồng ý.

Hắn biết rõ không thể dung túng con tiểu hồ điệp này, đặc biệt là đã nhìn thấu đây là Súc Thanh đang được đằng chân lân đằng đầu.

Nhưng con tiểu hồ điệp ốm yếu lại quá ngoan.

Chỉ cần hồi tưởng lại bộ dáng y hộc máu trong lòng mình, cái cảm giác làn da lạnh ngắt khi chạm vào, Minh Vương liền khó có thể cự tuyệt.

Cuối cùng vẫn nằm xuống bên cạnh Súc Thanh, Minh Vương nghiêm túc nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, lát nữa dậy uống thuốc.”

Súc Thanh gối lên cánh tay Minh Vương, cơn say xe đầu óc cũng không ảnh hưởng y tiếp tục vạch ra đối sách sau này.

Trước mắt xem như một cơ hội tốt để hóa giải hiềm khích trước đó.

Gây rối với Minh Vương một thời gian như vậy, thật sự muốn Súc Thanh nhỏ nhẹ cầu hòa lấy lòng, y căn bản làm không được.

Tối qua xem như Minh Vương cho y một cái bậc thang, nhưng cứ lưng chừng mà cứng đầu cũng không được, Minh Vương sớm muộn gì cũng lại nổi điên.

Ít nhất hiện tại có thể chính đại quang minh tỏ vẻ yếu thế hoặc tùy hứng.

Sau này cũng không thể chọc Minh Vương tức giận nữa...

Trước khi y rời đi thuận lợi, tốt nhất là duy trì hòa bình ở chung với Minh Vương...

Nghĩ nghĩ, Súc Thanh trong lúc mơ hồ đã ngủ, nhưng cũng không ngủ lâu lắm, vì hạ nhân sắc thuốc xong mang tới, Minh Vương gọi y dậy uống thuốc.

Người bưng thuốc đến chính là Tiểu Thảo.

Lần này hắn nhờ là người mới đến nên thoát được một kiếp, nhưng cũng bị dọa sợ không nhẹ, lúc này run rẩy không ngừng, chén thuốc lắc lư dữ dội.

Quả thật có thể loại trừ nghi ngờ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bộ dạng yếu đuối nhút nhát khiến Minh Vương nhìn liền thấy bực mình.

“Ngay cả chén thuốc cũng không bưng vững, đặt xuống, mau cút đi.”

Tiểu Thảo đặt thuốc xuống, chạy trốn bất ngờ nhanh chân, lập tức không thấy bóng dáng.

Nhìn bóng lưng hắn hoảng hốt rời đi, Súc Thanh trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo ——

“Mau uống thuốc đi.”

Súc Thanh hoàn hồn, nhìn bát thuốc đen kịt, lông mày đều nhíu lại, biểu tình vô cùng thống khổ.

“Có thể, lát nữa uống không...”

“Uống ngay bây giờ.”

“...”

Trừ phi đầu óc có bệnh, nếu không không ai thích uống thuốc đắng như vậy, Súc Thanh cũng thế, trước đây đã không thích uống thuốc, lần trước mấy loại thuốc đó ngắt quãng chỉ uống được không vài lần.

Nhưng lần này là nguy hiểm đến tính mạng, Súc Thanh càng quý mạng mình hơn, giãy giụa một lát sau, vẫn cầm chén thuốc lên uống cạn một hơi.

Trời đã tối.

Uống thuốc xong, miệng đắng chát khó chịu, để áp chế vị đắng trong miệng, Súc Thanh cuối cùng cũng chịu ăn vài miếng đồ ăn.

Minh Vương kiên nhẫn bầu bạn với y, lại có chút nhìn không được: “Mới ăn một lát, ăn nhiều một chút. Buổi sáng ngươi nói muốn ăn thịt, còn có gà quay, sao bây giờ không ăn?”

Buổi sáng là muốn ăn không sai, nhưng hiện tại ngửi thấy liền ghê tởm, mặc dù Minh Vương tự mình múc canh cho y, nhưng nhìn thấy nước canh dầu mỡ, Súc Thanh liền có chút muốn nôn.

Đưa tay đẩy chén ra: “... Không ăn không ăn, ta hiện tại không muốn ăn, ngửi liền thấy hơi ghê tởm.”

“Yếu ớt.” Minh Vương nói như vậy, “Xem ra thật sự là chiều hư ngươi rồi.”

Súc Thanh thiếu chút nữa lại nhịn không được, muốn phản bác đây tính là chiều hư gì, y mà thật sự gánh được tiếng chiều hư này, còn có người dám hạ độc y sao?

May mắn là trúng độc làm chậm phản ứng của y, chờ trong đầu nghĩ tới những lời này, Minh Vương đã đặt chén canh xuống.

“Vậy ăn chút đồ ngọt đi.”

Minh Vương lại đẩy bánh trôi đến trước mặt y.

“Nghe Xuân Lê nói, khoảng thời gian này ngươi chỉ thích ăn đồ ngọt.”

Súc Thanh lại không cam lòng, nghĩ nghĩ: “... Điện hạ đút ta.”

Minh Vương nheo mắt lại, vừa nói xong y yếu ớt bị chiều hư, kết quả Súc Thanh liền đưa ra yêu cầu càng tùy hứng hơn ngay tại chỗ.

Cố tình đôi tay không nghe sai khiến, hắn thật sự bưng chén lên, tự mình múc bánh trôi đút đến bên miệng con tiểu hồ điệp này.

“Vậy thì ăn cho ngoan.”

Súc Thanh há miệng ăn, chậm rãi nhai nuốt, một viên bánh trôi lăn lộn trong miệng nhai thật lâu.

Thấy y thật sự chịu ăn, Minh Vương kiên nhẫn cũng nhiều hơn, lúc này không thúc giục nữa, mà là cẩn thận quan sát bộ dáng Súc Thanh ăn cơm.

Vẫn là sự ngoan ngoãn ngày thường chưa từng thấy.

Lúc chọc giận là thật sự làm người ta tức, nhưng khi ngoan ngoãn, lại thật sự khiến người ta mềm lòng.

Vì thế Minh Vương Điện hạ cứ như vậy bưng chén muỗng, kiên nhẫn, từng ngụm từng ngụm đút Súc Thanh từ từ ăn.

Khi thị vệ vào bẩm báo, tuy rằng cách tấm bình phong, không nhìn thấy hình ảnh cụ thể, nhưng bóng dáng lay động, liếc mắt một cái là có thể biết Minh Vương đang làm gì.

“Bẩm Điện hạ, kết quả thẩm vấn đều đã có, xin Điện hạ định đoạt.”

“Đã biết.”

Minh Vương cũng không ngại, lại đút Súc Thanh một ngụm, ngữ khí lãnh đạm trả lời: “Lát nữa ta tự mình qua đó.”

“Vâng.”

Súc Thanh chớp chớp mắt, không nói gì.

Chờ thị vệ rời đi, y mới níu chặt tay áo Minh Vương không buông: “Điện hạ vẫn phải đi sao, không cần đi...”

Bất luận thế nào cũng không thể để Minh Vương rời đi. Trừ khi trước tiên trả Xuân Lê lại cho y, nếu không y không thể an tâm.

Lúc này thái độ Minh Vương cường ngạnh hơn một chút.

“Đã nói phải cho ngươi một công đạo, chuyện này ta nhất định phải tự mình đi xử lý, nếu cứ ở đây bầu bạn với ngươi, ta xử lý kiểu gì?”

“Nhưng ta không muốn đợi một mình, ta sợ hãi...”

“Sợ gì? Nhóm người hầu hạ ngươi trước đây đều không ở trước mặt, bổn vương liền ở chỗ này, ai còn dám đến động ngươi?”

Miệng nói như vậy, nhưng thực tế Minh Vương vô cùng vui khi thấy Súc Thanh dính người làm nũng như vậy.

“Ta mặc kệ.”

Súc Thanh quyết định thể hiện một chút bộ dáng cậy sủng mà kiêu.

“Dù sao ta không muốn đợi một mình...”

Y sẽ không biết, kỳ thật Minh Vương đang chờ y như vậy.

Đáy lòng bị câu đến có chút ngứa ngáy, trên mặt Minh Vương vẫn phải tiếp tục giả vờ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.

“Thôi, liền lại dung túng ngươi một hồi.” Minh Vương nói, “Bất quá cũng chỉ một hồi này thôi.”

Cuối cùng Minh Vương không rời đi, mà là bảo thuộc hạ mang từng người đến đây xử lý.

Bàn ghế bên ngoài được dọn đi, mang bàn làm việc của Minh Vương lên, cách một tấm bình phong, Súc Thanh thì nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thuốc thang của đại phu có thêm dược liệu an thần trợ miên, lại ăn vài viên bánh trôi chắc nịch, nằm lên giường không bao lâu, Súc Thanh liền mơ mơ màng màng mệt rã rời.

Nhưng y gắng gượng chống tinh thần, lắng nghe hạ nhân từng người bị mang vào tra hỏi.

Mãi đến khi Xuân Lê cũng bị đưa vào, đích thân xác nhận Minh Vương tha cho nàng vô sự, lúc này y mới cuối cùng yên tâm ngủ.

...

Sợ quấy rầy Súc Thanh nghỉ ngơi, Minh Vương cố ý hạ thấp âm lượng, nhưng ánh mắt vẫn thường xuyên liếc về phía tấm bình phong, quan sát động tĩnh bên trong.

Không biết Súc Thanh có ngủ ngon không.

Trước đây nhất quyết phải dựa vào mình mới ngủ được, giờ phút này mình không ở, bên ngoài lại có tiếng động, đại khái rất khó đi vào giấc ngủ đi.

Minh Vương nhịn không được nghĩ, có người dám hạ độc con tiểu hồ điệp cố nhiên đáng giận, nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng tiểu hồ điệp dính người ngoan ngoãn, lại thật sự khó được.

Nếu sau này có thể luôn ngoan như vậy thì tốt quá. Hắn khẳng định sẽ càng sủng y hơn, cho y cuộc sống gấm vóc ngọc thực hơn, cuộc sống mà mọi người đều cực kỳ hâm mộ.

Nhưng Minh Vương cũng biết điều đó là không thể.

Súc Thanh vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành tính cách an phận.

Lúc này là bị người ám toán, chịu khổ bất ngờ, thực sự có chút bị dọa sợ, cho nên phản ứng mới lớn như vậy.

Chờ thêm mấy ngày thân thể tốt, tìm được hung thủ, e rằng lại muốn bắt đầu diễu võ dương oai, kiêu căng ngạo mạn mà đòi hỏi.

Hỏi chuyện xong, giam giữ mấy kẻ hơi đáng nghi, Minh Vương nhanh chân bước vào trong bình phong, muốn xem Súc Thanh phản ứng thế nào.

Ai ngờ Súc Thanh đã ngủ rồi.

Tiếng động bên ngoài thế mà không hề quấy rầy đến y, lúc này quấn chăn, cuộn tròn ở một góc, ngủ rất sâu rất trầm, ngay cả mình vào cũng không phát hiện.

Minh Vương nhíu mày, đột nhiên có cảm giác mình bị lợi dụng?

Đây là bộ dáng của người sợ hãi sao?

Này không phải ngủ rất ngon sao?

Nhưng trong khoảnh khắc, hàng lông mày nhíu chặt lại giãn ra.

Không đúng.

Đại khái là vì mình ở ngay bên ngoài, cho nên mới có thể ngủ an tâm như vậy đi.

back top