TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 2

Chương 2

 

Minh Vương đang ở Thư phòng. Sau khi hạ nhân thông báo, Súc Thanh đi vào.

Súc Thanh cúi đầu, làm ra vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, chậm rãi đi về phía trước vài bước.

“Điện hạ.”

Đối mặt với Minh Vương, đánh thì đánh không lại, mắng cũng chẳng dám mắng, lại sợ hãi thủ đoạn tra tấn của đối phương. Súc Thanh trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện, cũng chỉ có thể ngụy trang lên.

Lén nhìn Minh Vương một cái, đối phương đang buông bút, cũng ngẩng đầu lên.

Ngũ quan tuấn mỹ mà lạnh lẽo sắc bén, tự mang khí thế cường đại khiến người ta sợ hãi.

Đối diện chưa đầy một cái chớp mắt, Súc Thanh lại nhanh chóng cúi đầu.

Bàn tay nắm chặt vạt áo tạo thành nắm đấm, Súc Thanh trong lòng đột nhiên nghĩ: Thật sự không có biện pháp nào làm chết tên này sao? Có thể hạ độc Hắn không?

“Lại đây.” Minh Vương đã mở lời.

“Vâng.”

Nhưng khi mở miệng trả lời, ngữ điệu Súc Thanh thực nhu hòa, nào còn có chút nào dáng vẻ cậy thế hiếp người ban ngày, trước mặt Minh Vương muốn thuận theo bao nhiêu liền có bấy nhiêu thuận theo.

Chỉ là bước chân càng thêm chậm rãi, từ từ di chuyển tới trước án thư của Minh Vương.

Súc Thanh không ngẩng đầu, dường như nghe thấy tiếng Minh Vương cười nhạo khẽ khàng, mang theo mười phần ý tứ nghiền ngẫm.

Rốt cuộc đã tới trước mặt, Minh Vương chẳng đề cập đến chuyện gì, mà lại thẳng thừng yêu cầu y: “Ngồi lên đi.”

“……”

Súc Thanh liếc nhìn cái bàn của Minh Vương một cái, tức khắc da đầu tê dại.

Có ý tứ gì thì không cần nói cũng biết.

Nhưng y không muốn ở loại địa phương này.

“Điện hạ……”

Súc Thanh thả mềm giọng, ý đồ cầu xin tha thứ.

“Ân?”

“……”

Nhưng một tiếng ngắn ngủi kia, cùng ánh mắt sắc bén âm u, đã đủ để hiển lộ uy quyền không dung chống cự của Minh Vương.

Súc Thanh biết xin tha vô dụng, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống trên bàn.

Minh Vương hài lòng hừ cười: “Thật ngoan.”

Súc Thanh cắn răng, không dám ngẩng đầu lên.

Minh Vương nghe thì giọng điệu có vẻ ôn hòa chút, nhưng những lời thốt ra vẫn thực lạnh băng tuyệt tình: “Cởi quần áo ra.”

“……”

Súc Thanh nhắm mắt lại.

Mặc dù sớm đã đoán được ý đồ của Minh Vương, cũng biết xin tha vô dụng, nhưng chờ chính tai nghe được loại yêu cầu này, trong lòng vẫn cứng lại.

Không dám phản kháng yêu cầu của Minh Vương, bởi vì kết quả chỉ là tự làm khó mình.

Nhưng ngón tay đặt ở đai lưng, chậm chạp không có bước tiếp theo.

Minh Vương chờ chốc lát, nhìn ra y do dự không muốn, cười lạnh nói: “Sao vậy, ngươi không tính nghe ta?”

“……”

Nếu có thể lựa chọn, Súc Thanh đương nhiên không muốn.

Nhưng ở toàn bộ Minh Giới, Minh Vương chính là kẻ quyết định hết thảy sinh tử tồn vong.

Mặc kệ y có đồng ý hay không, cuối cùng cũng chỉ có một lựa chọn.

Bởi vậy Súc Thanh không trả lời, chỉ là cúi đầu như thế, cắn răng, như là đã hạ quyết tâm nào đó, hung hăng cởi bỏ quần áo.

Áo sơ mi mỏng manh bên trong, theo áo ngoài trượt xuống, cũng đi theo tản ra, làn da bại lộ trong không khí.

Dưới ánh sáng tối tăm, Súc Thanh cau mày, thần sắc ẩn nhẫn, ánh lên trên người là những dấu vết xanh tím còn rất mới mẻ, lại có loại cảm giác tái nhợt rách nát không nói nên lời.

Trong nội tâm Súc Thanh đương nhiên không cam lòng khuất nhục.

Nhưng có không cam lòng thì thế nào, những chuyện càng xấu xa càng hạ tiện đều đã làm tận.

Đối với Minh Vương trước mắt mà nói, y chỉ là một món đồ vật, một kiện khí cụ, một đối tượng để phát tiết mà thôi.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh chậm rãi xoa cánh tay Minh Vương, kỳ thật y rất hiểu nên dùng bộ dáng nào để ứng đối Minh Vương, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, muốn ta làm thế nào……”

Nhìn thấy y ngoan ngoãn thuận theo, sắc mặt Minh Vương tốt hơn một chút, trở tay nắm lấy bàn tay y, trầm giọng nói: “Nghe nói hôm nay ngươi ở trong điện rất uy phong?”

“……”

Súc Thanh liền biết Hắn sẽ nói chuyện này.

Nhưng không có gì không thể thừa nhận, khi y làm chuyện này, đã làm tốt chuẩn bị như vậy.

Bởi vậy không chút hoang mang, chậm rãi nói: “Ta cậy sủng mà kiêu, thiên tính khắc nghiệt, Điện hạ là biết rõ.”

Minh Vương khẽ cười một chút, tựa hồ cũng không dự đoán được y sẽ dứt khoát thừa nhận như vậy, không hề có ý hối lỗi.

“Trong điện cấm vận dụng tư hình, lẽ nào ngươi không biết?”

“Ta vốn muốn thiên vị ngươi, nhưng giờ đây có người bẩm báo trước mặt ta, ta nếu là còn không xử phạt ngươi, chẳng phải là có sự không công bằng?”

Súc Thanh nội tâm cười lạnh, công bằng?

Từ Tiên Giới, cho tới Minh Phủ, giữa con kiến nhỏ bé không đáng kể cùng vị Vương chúa tể sinh tử, cái gì có thể có công bằng chân chính?

Nhưng y cũng không bỏ sót trọng điểm của những lời này.

Có người cáo trạng.

Y biết chuyện này khẳng định sẽ truyền tới tai Minh Vương, nhưng vô tình nghe nói được, cùng có người cố ý cáo trạng, sự khác nhau giữa hai bên này liền rất lớn.

Muốn cho y biết kẻ cáo trạng là ai, y khẳng định sẽ lột da đối phương.

“Thế nào, hôm nay giáo huấn một kẻ vẫn chưa đủ, nghe được có người cáo trạng, còn muốn đánh tên khác một trận nữa?”

Minh Vương liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Súc Thanh, hơn nữa không chút lưu tình đâm thủng: “Không được ngươi lại lạm dụng tư hình.”

Súc Thanh không nói gì.

Nếu chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, Minh Vương sẽ dùng phương thức này để giáo huấn y sao?

“Vậy Điện hạ, chuẩn bị trừng phạt ta như thế nào?”

Bảo y tới thư phòng, ngồi trên bàn, lại cởi quần áo, đơn giản chính là hy vọng y dùng thân thể hầu hạ.

Mặc dù không có chuyện này, y không cũng vẫn hầu hạ như vậy sao?

“Ngươi thích làm ra vẻ, cậy sủng mà kiêu, vậy ngươi hẳn là cũng biết, là ai làm ngươi có được sự uy phong như vậy, lại là ai cho ngươi phần sủng ái này.”

Minh Vương cười, duỗi tay lấy ra một chi bút lông sạch sẽ, ở đầu ngón tay thưởng thức chuyển động.

“Chỉ cần ngươi lấy lòng ta, ta có thể cho ngươi càng nhiều uy phong cùng sủng ái.”

Sắc mặt Súc Thanh kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, ngòi bút ướt át mềm mại đã mang theo cái lạnh lướt qua trên người y.

Không nhịn được kinh hô lên tiếng: “…… Điện hạ!”

Cảm giác vi diệu quái dị không thể nói thành lời, mềm nhẹ nhưng lại thực kích thích, tựa hồ mỗi một sợi lông tơ tiếp xúc đều có thể bị làn da tinh chuẩn bắt giữ.

Chỉ là Súc Thanh ngồi trên bàn, sau lưng trống trải không có chỗ dựa, muốn chống đỡ vô cùng vất vả.

Minh bạch ý đồ của Minh Vương xong, y chỉ có thể giả vờ ủy khuất làm ra vẻ đáng thương, ngước mắt nhìn về phía Minh Vương, ủy khuất hề hề mà nói: “Điện hạ, ta chịu đựng không nổi…… Chúng ta hay là trở về tẩm điện đi.”

“Vậy nghĩ cách chống đỡ.” Minh Vương lại vô tình nói, “Nếu là để ngươi quá tốt quá, kia còn có thể tính là trừng phạt sao?”

Minh Vương không chịu buông bút lông, Súc Thanh trong nháy mắt toàn thân run rẩy, thủ đoạn run lên, thân thể mất đi chống đỡ, đột nhiên ngã về phía sau, đồ vật trên bàn sách leng keng đùng rơi xuống đất.

“Ngươi xem ngươi kìa, chân tay vụng về, còn làm loạn án thư của Bổn Vương, làm hỏng đồ vật, hiện tại tội thêm một bậc, tiếp theo nên trừng phạt ngươi như thế nào mới tốt?”

Súc Thanh chống đỡ nửa thân trên, không có thực lực đối kháng, trước sau vẫn hạ thấp tư thái: “…… Điện hạ, nhất định phải phạt ta sao? Không thể tha thứ ta sao?”

Minh Vương duỗi tay nhéo cằm y, cười nói: “Nhưng ngươi liền một câu dễ nghe cũng sẽ không nói, làm Bổn Vương làm sao tha thứ ngươi?”

Súc Thanh tạm dừng một lát, sau đó dùng hai tay cầm lấy bàn tay Minh Vương.

Nhìn như hèn mọn ngoan ngoãn mà cầu xin tha thứ, kỳ thật mang theo sự thử thách cả gan làm loạn.

Y nhìn thẳng Minh Vương, đôi mắt lóe lên chút ánh nước: “…… Phu quân, cầu ngươi tha thứ ta.”

Không ngờ giây tiếp theo, hai tay đã bị không chút lưu tình ném ra, tiếp theo lại bị Minh Vương nắm bả vai, lần nữa ấn trở về mặt bàn.

Đông ——

Đầu va phải một tiếng động lớn, đau đớn hỗn loạn một mảnh choáng váng quay cuồng.

Súc Thanh cảm giác mình sắp ngất đi.

Mà đôi mắt Minh Vương đỏ tươi hung ác, âm trắc trắc mà trào phúng nói: “Dựa vào ngươi cũng xứng gọi ta là Phu quân?”

Súc Thanh tâm thần kinh hoàng, giờ khắc này bị sự sợ hãi bất thình lình bao phủ, người đàn ông trên người chỉ mang đến cho y sự bạo lực và dã man âm tình bất định, bản năng cầu sinh khiến y dùng sức giãy giụa chạy trốn.

Nào ngờ lực lượng giữa hai bên quá mức cách xa, Minh Vương bóp chết y cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.

“…… Ngô!”

Đây là quyết định sai lầm nhất của Súc Thanh.

Không biết cách xưng hô kia ở đâu chọc giận Minh Vương, khiến Hắn trong nháy mắt không còn chút kiên nhẫn nào, tính tình táo bạo tới cực điểm.

Minh Vương không còn ý tứ thương hương tiếc ngọc, giây tiếp theo, trực tiếp hung hăng đóng y tại trên chiếc bàn này.

Đồ vật trên bàn cơ hồ toàn bộ bị quét rơi xuống đất.

Cũng không biết là ai dính phải mực nước trước, cuối cùng làm dơ cả hai người, trong không khí lan tỏa mùi mực nhàn nhạt.

Súc Thanh bắt đầu chán ghét cái hương vị này.

Về sau mặc kệ ở đâu, chỉ cần ngửi được cái hương vị này, y đều sẽ nhớ tới đêm nay.

Lúc bắt đầu Súc Thanh còn biết xin tha thứ, nhưng về sau, y im bặt, chỉ là mở to hai mắt chảy nước mắt.

Hai mắt thất thần, tầm mắt tan rã, chính mình cũng không biết tầm mắt rốt cuộc dừng lại ở nơi nào.

Giống như không đi nhìn Minh Vương trên người, đưa tầm mắt nhìn về nơi xa, liền có thể xuyên qua Minh Giới vĩnh viễn không thấy ánh nắng, trở lại tiên sơn vạn dặm ở ngoài, trở lại bên người Tiên Quân.

Tiên Quân. Tiên Quân.

Chính là Tiên Quân cũng cứu không được y.

Nghĩ đến Tiên Quân, cảm giác khuất nhục trong nội tâm Súc Thanh càng sâu, theo bản năng cắn chặt môi, không muốn từ kẽ răng để lọt ra chút tiếng vang dư thừa nào.

……

Chờ đến lúc mở mắt ra lần nữa, đã là sau giờ ngọ hôm sau.

Súc Thanh khi tỉnh lại hiếm thấy mà mơ hồ, đại não trống rỗng hồ đồ, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ không rõ.

Chờ đến khi lý trí khôi phục, tầm mắt rõ ràng, mới phát hiện mình đang ngủ trên giường của Minh Vương.

Trong Chính Điện, tẩm gian của Minh Vương.

Minh Vương điện hạ tôn quý vô cùng trong toàn bộ Minh Giới, y lại đang ngủ trên giường của Hắn.

…… Là đang nằm mơ sao?

Có thể cho y ở thiên điện, đã tính là rất cất nhắc y rồi.

Tối hôm qua lại là một màn như vậy, y còn tưởng rằng mình chọc cho Minh Vương rất tức giận, kết quả Minh Vương ngược lại ôm y lên giường của Hắn?

“Tiểu tiên đã tỉnh chưa, có cần dậy không?”

Ngoài bình phong, thanh âm thị nữ vang lên.

Súc Thanh chớp chớp mắt, xác định đây không phải là mộng.

“…… Minh Vương Điện hạ đâu?”

“Điện hạ rời đi đã có bốn năm canh giờ, bất quá Hắn trước khi đi đặc biệt dặn dò hạ nhân, không cần quấy rầy tiểu tiên ngủ, cứ để tiểu tiên tự mình tỉnh lại.”

“……”

Thật là kỳ quái, đây là đang chơi trò gì.

“…… Ta vì sao lại ở chỗ này?”

“Tự nhiên là Minh Vương Điện hạ ôm tiểu tiên lại đây.”

Cho nên tối hôm qua tức giận như vậy mà giày vò y, cuối cùng lại tự mình ôm y từ thư phòng tới tẩm điện Chính điện?

Cái này đâu giống như là trừng phạt.

Trong mắt hạ nhân, đây thế nào cũng là càng thêm thiên vị cùng sủng ái.

Khoan đã.

Nếu là như vậy, kẻ tiện nhân hôm qua hướng Minh Vương cáo trạng nhất định rất tức giận.

Nghĩ đến điểm này, khóe miệng Súc Thanh cuối cùng cũng có tia ý cười.

Ít nhất trong mắt người bên ngoài, Minh Vương không những không trách phạt y vận dụng tư hình xử phạt hạ nhân, ngược lại đối với y càng thêm sủng hạnh.

Tuy rằng nghĩ lại mà xem, điều này cũng dễ dàng chiêu mời sự ghen ghét cùng thù hận sâu hơn.

Súc Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, y đã nói mà, Minh Vương làm sao sẽ dễ dàng buông tha y như vậy, nguyên lai vẫn là bày ra cạm bẫy ở chỗ này.

Súc Thanh suy nghĩ: “…… Thiên điện có một gã sai vặt tên Tiểu Kỳ, ta có việc tìm hắn, ngươi đi gọi hắn tới.”

“Vâng.”

Đối với kẻ mật báo, Súc Thanh đã có suy đoán.

Y ở Minh Giới lâu như vậy, vì hướng lên trên bò, các mối quan hệ phức tạp giữa các phe phái phía dưới đã sớm nắm rõ, thậm chí so Minh Vương đều càng rõ ràng những chức vị này là người nào.

Minh Vương nói không thể lại dùng tư hình, nhưng thì thế nào, dù sao y không tính nghe lời.

back top