Chương 27
Súc Thanh bị nhốt trong bóng đêm vô tận. Ý thức hắn mơ màng, đứt quãng, dường như vẫn luôn tồn tại. Hắn nghe thấy tiếng đối kháng từ sâu bên trong, lớn tiếng gọi muốn tỉnh lại, cũng nỗ lực thử mở mắt, nhưng hắn không thể mở mắt, không thể tỉnh dậy.
Giống như một sợi cô hồn phiêu đãng trong không trung, hắn không cảm nhận được gì, ngay cả cơ thể cũng dường như biến mất, chỉ có thể nghe thấy một chút âm thanh mong manh từ bên ngoài.
Hắn nghe thấy tiếng la giận dữ của Minh Vương, dường như đang hỏi đại phu đâu, đại phu đi đâu, sao giờ còn chưa tới. Cũng nghe thấy lời đáp của hạ nhân truyền đến từ nơi rất xa, mang theo sự sợ hãi, run rẩy và bất an.
Sau đó, bóng tối chìm vào sự trống rỗng, tĩnh lặng không tiếng động. Lâu đến mức Súc Thanh gần như sắp từ bỏ giãy giụa, chuẩn bị mặc kệ mình rơi vào hôn mê, thì một giọng nói xa lạ chợt vang lên bên tai.
Hẳn là vị đại phu đến muộn. Súc Thanh nghe thấy hắn nói, bẩm Điện hạ, mạch tượng của tiểu tiên kỳ lạ hiếm thấy, nhưng theo kinh nghiệm y thuật nhiều năm của ti chức mà xem... Đây đích xác là hỉ mạch...
Súc Thanh như bị sét đánh, đột nhiên mở trừng hai mắt.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, không có đại phu, không có hạ nhân. Hắn ngủ trên chiếc giường mềm mại ấm áp, trong không khí tràn ngập hương huân thanh đạm dễ chịu. Vừa rồi là ác mộng sao? Là ảo giác? Là thật hay giả?
Súc Thanh thở ra một hơi nặng nề, rất muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể như có sức nặng đè lên, thật sự khó mà cử động. Theo bản năng muốn gọi Xuân Lê, nhưng nhìn bốn phía yên tĩnh, hắn chậm rãi nhớ ra — hắn còn đang bị cấm túc, tất cả người hầu hạ đều bị Minh Vương đuổi đi.
Không còn cách nào, Súc Thanh chỉ đành cố hết sức chống tay, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường. Trong trí nhớ, Minh Vương từng đến thăm hắn, và chính vì cùng Minh Vương nổi lên tranh chấp, mới dẫn đến việc hắn lâm vào hôn mê.
Nhưng Súc Thanh không phân biệt được phần này rốt cuộc là thật hay giả. Hắn chỉ thấy đầu hơi đau, bèn đưa tay xoa xoa thái dương. Miệng hắn cũng rất khô, cổ họng như ruộng khô nứt nẻ dưới trời nắng. Hắn vén chăn, chuẩn bị xuống giường rót chén nước uống.
Bất đắc dĩ cơ thể thật sự quá nặng, mãi mới đưa chân xuống đất, nhưng vừa cố gắng đứng thẳng, lập tức mất thăng bằng, cả cơ thể trực tiếp ngã quỵ xuống sàn.
Tiếng động không quá lớn, chỉ là đầu gối va vào sàn có chút đau, Súc Thanh không nhịn được, phát ra một tiếng kêu than ngắn ngủi: “A...”
Rất nhanh có hạ nhân đi vào. Là Xuân Lê cùng một thị nữ khác, thấy hắn ngã bên mép giường, vội vàng chạy tới đỡ hắn.
“Tiểu tiên, ngươi không sao chứ?!”
Súc Thanh vốn đang mơ màng, cú ngã như vậy càng khiến thần trí hắn không rõ ràng. Ngồi lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng từ từ tỉnh táo lại.
Ngoài Xuân Lê, lại có thêm một thị nữ. Hơn nữa, sau khi hắn tỉnh lại, lại có vài tốp hạ nhân ra vào, ở bên cạnh chia thức ăn, dâng thuốc.
“Tiểu tiên, xin hãy uống thuốc trước.”
“...”
Súc Thanh nhắm mắt, biết mọi chuyện đều là sự thật. Không chỉ Minh Vương tới thăm mình là thật, việc mình tranh chấp với hắn là thật, mà ngay cả những gì hắn nghe thấy trong ảo giác hắc ám, cũng đều là thật.
Lão đại phu cuối cùng không còn nói mạch tượng hắn hỗn loạn, mà đã tra ra sự tồn tại của tiểu nghiệt chủng.
Vậy chén thuốc trước mắt này là thuốc gì? Thuốc phá thai? Thuốc độc? Súc Thanh nghĩ lung tung, nhưng nếu thật sự muốn cho hắn uống những loại thuốc đó, nhân lúc hắn ngủ, Minh Vương trực tiếp phái người rót vào miệng hắn chẳng phải được rồi sao, hà tất phải chờ đến khi hắn tỉnh lại?
... Tổng không đến mức là thuốc dưỡng thai đi? Không thể nào đi? Minh Vương điên rồi sao? Hay là hắn cũng tưởng mình điên rồi?
Loại tưởng tượng này cũng khiến Súc Thanh rùng mình. So với thuốc dưỡng thai, hắn càng tin Minh Vương muốn nhìn hắn tỉnh táo mà uống hết, tận hưởng bộ dạng hắn đau khổ cầu xin. Dù nghĩ thế nào, cũng không phải chuyện tốt.
Nhìn chén thuốc đen kịt, mùi vị quái dị khó ngửi, quỷ biết bên trong đã thêm cái gì. Súc Thanh một chút cũng không muốn uống.
Súc Thanh che mũi: “Ta không muốn uống, mang đi đi.”
Thị nữ đang quỳ dâng thuốc rất khó xử: “Tiểu tiên...”
Xuân Lê đứng một bên, vươn tay nhận lấy chén thuốc. Đang định nói gì đó, giọng Minh Vương đã truyền đến từ bên ngoài: “Hắn tỉnh rồi sao?”
Sau đó hắn bước vào.
Nhìn thấy Súc Thanh dựa ngồi ở đầu giường, thần sắc Minh Vương phức tạp, tuyệt đối không phải vui mừng, nhưng cũng không còn sự căm thù tận xương như trước, hai loại cảm xúc va chạm vào nhau, mâu thuẫn nhăn nhúm, không thể giãn ra.
Lời Xuân Lê định nói chưa kịp tiếp tục, hạ nhân bên mép giường đều quỳ rạp xuống đất, có thể thấy trong khoảng thời gian này họ rất sợ hãi Minh Vương.
Minh Vương phất tay: “Đặt thuốc xuống, các ngươi ra ngoài hết đi.”
Nghe thấy câu này, mọi người thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh lui ra sạch sẽ. Trong phòng chỉ còn Súc Thanh và Minh Vương.
Súc Thanh trầm mặc không nói, bất động, cũng không nhìn Minh Vương. Hắn không xác định Minh Vương hiện tại có ý tưởng gì, hành động thiếu suy nghĩ dễ dàng tự rước lấy tai họa. Hắn không sợ Minh Vương giết hắn, chỉ sợ Minh Vương tra tấn hắn, làm hắn sống không bằng chết.
May mắn Minh Vương không quanh co lòng vòng, đi đến mép giường Súc Thanh, nhìn hắn từ trên cao, thẳng thừng hỏi: “Ngươi sớm biết mình mang thai, đúng không?”
Minh Vương đối với điều này không có bất kỳ chứng cứ thực chất nào, chỉ là suy đoán theo trực giác — tiểu hồ điệp thông minh như vậy, làm sao có thể không hề phát hiện sự thay đổi của cơ thể mình?
Nghe vậy, hơi thở Súc Thanh cứng lại, hắn nhắm mắt. Mặc dù những điều này đều nằm trong suy đoán của hắn, nhưng trên thực tế, ngay cả chuyện mang thai, hắn cũng chưa từng mời đại phu chẩn bệnh. Giờ phút này nghe được từ miệng Minh Vương, quả thực là cảm giác sợ hãi như cơn ác mộng trở thành sự thật.
Có lẽ là điểm tốt hoặc kẽ hở duy nhất, là hắn nhận ra được một chút thay đổi thái độ tinh tế từ Minh Vương. Minh Vương đối với việc hắn mang thai, dường như không có cảm xúc phẫn nộ.
Vì thế, giữa ánh lửa điện xẹt, một kế hoạch táo bạo khác lập tức hình thành trong đầu Súc Thanh. Hắn đã xé rách mặt với Minh Vương, muốn hòa hoãn chữa lành là tuyệt đối không thể. Minh Vương tự nhiên sẽ không cúi đầu trước hắn, trừ phi hắn nguyện ý yếu thế lấy lòng — nhưng Súc Thanh đã làm không được, cho dù miễn cưỡng làm được, Minh Vương cũng không thể nào tin hắn nữa.
Hơn nữa, bị cấm túc hoàn toàn, ngay cả tự do bước ra khỏi phòng cũng không có, trong tình huống này, việc bỏ trốn trở thành điều hoàn toàn không thể. Trong khoảng thời gian này, Súc Thanh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Minh Vương, Súc Thanh đột nhiên ngửi thấy vài tia cơ hội mong manh. Đầu hắn không đau, cơ thể cũng không còn nặng nề như vậy, máu chảy nhanh hơn, đánh thức mọi sức lực từ cơ thể mệt mỏi vô lực của Súc Thanh.
Đây là một cơ hội rất nguy hiểm, làm tim Súc Thanh đập thình thịch. Nhưng đáng để đánh cược một phen.
Không ngờ cuối cùng lại phải dựa vào tiểu nghiệt chủng trong bụng, Súc Thanh tự giễu nghĩ, thôi thôi, cho dù muốn giết chết tiểu nghiệt chủng này, thì cũng cần thiết phải để nó chết vì hắn, hơn nữa chết vào việc có thể mang lại giá trị lớn nhất cho hắn.
Nghĩ đến đó, tâm trạng hắn dấy lên vài phần nhẹ nhõm mang theo chua xót. Tương lai không phải là không còn nửa điểm hy vọng, chỉ cần hắn hiện tại dám mạo hiểm thử, sau này vẫn còn cơ hội thoát khỏi nơi này.
Súc Thanh không nhìn Minh Vương, nghiêng mặt đi, ngữ khí cũng không tốt, cố ý mang theo địch ý nồng đậm, hắn sặc lại: “... Đây là con của ta, không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!”
“Ngươi—” Vừa mở miệng, quả nhiên đã khiến Minh Vương tức giận.
Rõ ràng Minh Vương biết rõ Súc Thanh nói lời gì cũng không thể dễ dàng tin tưởng, nhưng nghe thấy câu này, Minh Vương căn bản không có tâm trạng dư thừa để suy xét liệu đó có phải là bẫy rập hay không, chỉ đơn thuần bị Súc Thanh chọc tức.
“Không có ta, ngươi có thể có đứa bé này sao?” Minh Vương giận dữ nói, “Ngươi dám nói đứa bé này không có quan hệ với ta?”
Nhưng chỉ cần có câu đó là đủ rồi. Súc Thanh có thể biết, Minh Vương đối với sự tồn tại của đứa bé này không hề có cái nhìn mâu thuẫn hay ghét bỏ gì.
Cũng phải. Súc Thanh phản ứng lại, là hắn chậm chạp. Việc xung quanh lại có thêm nhiều hạ nhân, bày đầy một bàn thức ăn phong phú, hạ nhân quỳ hầu hạ hắn uống thuốc, kỳ thật tất cả đều là ám chỉ thái độ chân thật của Minh Vương.
Nhưng thấy rõ điều này, Súc Thanh càng rụt vào trong giường: “... Nó chỉ ở trong bụng ta, chứ không phải ở trong bụng ngươi, ai có thể chứng minh ngươi có liên quan đến nó!”
“Ngươi không có tư cách biết sự tồn tại của nó!”
Súc Thanh nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ làm tổn thương nó!”
Minh Vương bị hai câu đầu của Súc Thanh chọc tức không nhẹ, cau mày, lộ ra vẻ hung ác.
Nhưng nghe được câu cuối cùng, lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dường như là trào phúng.
“Thế nào, hóa ra ngươi muốn giữ lại đứa bé này?” Như là cuối cùng đã nắm được một điểm yếu có thể dùng để uy hiếp Súc Thanh.
Súc Thanh cố ý dừng lại một lát, trông như kinh ngạc ngây ngẩn, sau đó mới phản công: “... Ai nói ta muốn giữ lại!”
“Cho dù muốn giết nó, thì đó cũng là do ta tự quyết định, không cần Minh Vương Điện hạ phải bận tâm!”
Nhưng trong lòng Súc Thanh đã dấy lên một nụ cười lạnh.
Rất tốt, Minh Vương đã cắn câu.
