Chương 67
Nhìn thấy đôi tiểu cánh trong suốt phía sau lưng đứa bé, Súc Thanh đã quên muốn giữ vững sự ngụy trang trên thần sắc của mình, bất tri bất giác đã mềm mại xuống dưới. Tựa như một dấu vết xác nhận. Đây là đứa bé có huyết mạch tương liên với hắn.
Hiện tại cánh vẫn còn trong suốt, nho nhỏ, chờ đứa bé dần dần lớn lên, cánh cũng sẽ biến lớn, mọc ra nhan sắc, nếu giống trong mộng, đó chính là màu đen vàng vô cùng xinh đẹp.
Súc Thanh đem tiểu gia hỏa lật qua đi, tiểu gia hỏa lại nỗ lực lật qua lại, Súc Thanh lại lật qua đi, lật qua lật lại vài lần, chỉ để xem đôi tiểu cánh này thêm vài lần.
Xuân Lê cái gì cũng chưa nhìn thấy, đối với hành vi của Súc Thanh tỏ vẻ khó hiểu: “... Tiểu Tiên, sau lưng Tiểu Thế Tử rốt cuộc có cái gì nha?”
Súc Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là chưa nói. “Không có gì... Chỉ là lật xem chơi chơi, nó còn rất ngoan, không có khóc nháo.”
“Thật đúng là đâu.” Xuân Lê nói, “Xem ra Tiểu Thế Tử thật sự rất thích Tiểu Tiên đâu, ở chỗ Tiểu Tiên liền không khóc không nháo.”
“Nếu đổi lại Minh Vương Điện hạ mà lật qua lật lại như vậy, Tiểu Thế Tử không biết nên khóc thành bộ dáng gì.”
Súc Thanh không biết nó khóc nháo lên cái gì bộ dáng, ban ngày nghe qua một lần, chỉ cảm thấy nhỏ yếu lại đáng thương. Đột nhiên liền nghĩ, thôi, ngốc một chút liền ngốc một chút đi, tiểu gia hỏa ngoan như vậy, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, ngốc hay thông minh cũng không quan hệ. Dù sao có một người cha như Minh Vương, sau này cả đời nó đều sẽ sống rất trôi chảy.
Đêm đó, tiểu gia hỏa ở lại trên giường Súc Thanh ngủ. Nhưng Súc Thanh cơ hồ không ngủ được chút nào.
Ngoài miệng có mạnh miệng thì có ích lợi gì, phản ứng chân thật nhất của cơ thể căn bản vô pháp ức chế. Rốt cuộc có một khoảng thời gian như vậy, Súc Thanh hoàn toàn không ngủ được, đầy lòng đầy óc chỉ có tiểu gia hỏa. Thường xuyên liền phải mở mắt ra nhìn một cái, lén lút ghé đầu tới ngửi một ngửi, xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại của đứa bé, lại chọc chọc bụng nhỏ của nó.
Còn sẽ rất đột nhiên mà đưa ngón tay đến dưới mũi đứa bé, thăm dò nó có đang hô hấp không, có phải là còn sống không. Cuối cùng không thể hiểu được mà cảm khái, tiểu gia hỏa thơm tho mềm mại như vậy thế mà là do hắn sinh ra. Là một tiểu sinh mệnh tươi sống, chân thật tồn tại, có mùi hương có nhan sắc. Cũng là trên đời này, chân chính thuộc về hắn, duy nhất một tiểu sinh mệnh có huyết mạch tương liên với hắn.
Suốt một buổi tối, thời gian chợp mắt cộng lại phỏng chừng đều không vượt quá hai canh giờ.
Nhưng đến ngày hôm sau, Súc Thanh lại một chút cũng không mệt. Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi sinh đứa bé, hắn tinh thần tốt như vậy, dậy sau còn có tâm tư trang điểm cho mình.
Trước kia cơ thể suy yếu, tâm tình cũng kém cỏi, Súc Thanh ngay cả phòng cũng không muốn bước ra, mỗi ngày trừ việc uống thuốc chính là ngủ, nào có tâm tư trang điểm. Chỉ cảm thấy ngồi cũng mệt, lỡ chạm vào da đầu cũng đau. Ngày Thỏ Con tới thăm hắn đều là bệnh tật, quần áo cũng lười đổi, chỉ là chải chải tóc.
Nhưng hôm nay chuẩn bị mang tiểu gia hỏa ra ngoài phơi nắng một chút, thuận tiện đi dạo vườn. Hương thơm của các loài hoa cỏ có thể giúp tiểu gia hỏa cảm thụ thế giới này tốt hơn, phơi nắng nhiều, cũng có trợ giúp nó hấp thu linh lực.
Mà đối với việc Súc Thanh nguyện ý rời khỏi phòng, rốt cuộc chịu đi ra ngoài giải sầu chuyện này, Xuân Lê càng là từ tận đáy lòng mà cảm thấy cao hứng. Vội vàng lấy tới những quần áo và vật phẩm trang sức Súc Thanh thích nhất trước kia, để hắn tận tình chọn lựa.
Nhưng Súc Thanh không còn tinh lực lại làm cái kiểu hoa lệ rườm rà kia nữa, quần áo chọn màu sắc tố nhất, trang trí thì một kiện cũng không mang. Xuân Lê có chút không dám tin, liền hỏi hai lần thật sự như vậy là đủ rồi sao.
Súc Thanh lại không kiên nhẫn: “Cứ làm theo là được, ngươi đâu ra nhiều vấn đề như vậy.”
Xuân Lê lập tức ngậm miệng. Nhưng trong lòng một chút cũng không sợ hãi, còn có chút cao hứng khó tả. Khoảng thời gian này Súc Thanh vẫn luôn lười biếng, rõ ràng thân thể đang khôi phục, nhưng tâm trạng có thể thấy bằng mắt thường là không tốt. Không tính là quá tệ, chỉ là vô sinh khí, không còn ham muốn, cả người giống như trở nên trong suốt, tùy thời đều có khả năng tiêu tán. Cho dù ngẫu nhiên nguyện ý nói nhiều thêm vài câu, cũng có thể thấy rõ thực tế đối với cái gì cũng không có hứng thú.
Nhưng vừa phát tính tình, Súc Thanh tựa như sống lại, lại có sức sống.
Súc Thanh nói: “Ngươi đi xem tiểu —— đi xem tiểu gia hỏa tỉnh chưa.”
“Vâng.” Rất khó lại gọi là Tiểu Nghiệt Chủng. Nghĩ đến nửa viên răng cửa nhỏ mới mọc ra, nghĩ đến đôi tiểu cánh ngắn ngủn kia, cả trái tim Súc Thanh đều là mềm.
Xuân Lê bước nhanh đi đến tẩm gian, chỉ chốc lát sau ôm đứa bé ra tới. “Tiểu Tiên, Tiểu Thế Tử tỉnh rồi.”
Xuân Lê ôm đứa bé đi đến bên cạnh Súc Thanh. “Cũng là vừa mới tỉnh đâu, nhìn còn có chút mơ hồ đấy.”
Một đôi mắt to chỉ mở một nửa, thong thả mà tả hữu chuyển động, ngáp một cái. Nhìn qua không giống như là tự nhiên tỉnh, bởi vì biểu tình có chút hôi, dẩu môi nhíu mày, phảng phất nhìn cái gì cũng rất không vừa lòng.
Súc Thanh cảm thấy mới mẻ vô cùng, ngay cả tiểu gia hỏa bé tí như vậy, thế mà còn sẽ nhíu mày? Bất quá nhíu mày, giữa lông mày liền không phải giống Súc Thanh như vậy, mơ hồ lộ ra vài phần thần thái Minh Vương sẽ có.
Cái này Súc Thanh cũng nhíu mày. Hắn chỉ thích tìm được dấu vết thuộc về chính mình trên người đứa bé, phát hiện dấu vết Minh Vương lưu lại liền không thích như vậy.
“Nhăn cái gì mày, nhíu mày liền khó coi...” Súc Thanh vươn ngón tay, ở trên chóp mũi nhỏ xíu của tiểu gia hỏa điểm điểm.
Tiểu gia hỏa lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Súc Thanh, tầm mắt theo ngón tay di động, rơi xuống trên mặt Súc Thanh. Đôi mắt nháy mắt mở to, đôi mắt vốn ảm đạm lộ ra ánh sáng ngập nước, hướng về phía Súc Thanh há mồm cười. Không còn là cười không tiếng động, lúc này cười lên tiếng, giọng nãi thanh nãi khí, tuy là người lại lạnh nhạt lại tàn nhẫn, nghe xong đều sẽ tan chảy.
Lại hướng về phía Súc Thanh vươn cánh tay nhỏ ngắn ngủn, rõ ràng là bộ dáng đòi ôm.
“Ai nha, Tiểu Thế Tử là muốn Tiểu Tiên ôm đâu.”
“... Cho ta đi.”
Súc Thanh đưa tay ôm lấy, tiểu gia hỏa nóng hầm hập mềm như bông, trên người mang theo mùi hương độc đáo, giống như một khối tiểu điểm tâm mới ra lò.
Vừa ôm vào trong ngực, Súc Thanh cảm thấy cả trái tim đều bị tinh lọc, ân ân oán oán đều thành vật quấy rầy, hắn chỉ muốn cảm thụ sự yên ổn giờ khắc này. Lại theo suy nghĩ — đúng vậy, vì cái gì hắn không thể hảo hảo hưởng thụ sự yên ổn như vậy, cứ phải kháng cự đâu?
Trước mắt hắn không hề mất đi bất kỳ ký ức nào, là một hắn hoàn chỉnh, có thể độc lập tự hỏi, sẽ không lại chịu bất kỳ che giấu lừa gạt nào. Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ là sẽ không thay đổi, nhưng sau đó hắn cũng không cần phải lo lắng Minh Vương sẽ tiếp tục đuổi sát không tha.
Minh Vương đồng ý muốn thả hắn đi, nhiều nhất chỉ cần lại ở lại mấy tháng thôi, tự do đã giơ tay có thể với tới. Cho nên hắn và tiểu gia hỏa nhiều nhất cũng chỉ ở chung mấy tháng như vậy. Hiện tại kháng cự cũng tốt, tiếp thu cũng tốt, chờ đến khoảnh khắc chia ly, mình khẳng định là sẽ luyến tiếc.
Nhưng luyến tiếc cũng phải tách ra. So với việc làm mình rối rắm khó chịu đến khoảnh khắc chia ly, chẳng lẽ không phải dốc hết sức mà sống tốt hơn sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Súc Thanh tức khắc như trút được gánh nặng. Lúc này mới ý thức được, hóa ra sự rối rắm này vẫn luôn nặng nề đè ở trong lòng, ép tới hắn tương đương khó chịu. Hiện tại rốt cuộc có thể thuận lợi thở ra hơi này.
Mà theo khí tràng quanh thân Súc Thanh không ngừng trở nên mềm mại, tiểu gia hỏa cũng có thể thấy bằng mắt thường mà càng thêm thả lỏng. Ở trong ngực Súc Thanh đặng tay đặng chân, trong miệng phát ra những âm thanh kỳ quái không rõ ý vị: “... A phốc! A phốc!”
Súc Thanh cười khẽ: “Đây là có ý tứ gì?”
Nhìn thấy trên mặt Súc Thanh lộ ra nụ cười, đối mặt tiểu gia hỏa không còn là sự tàn nhẫn lạnh nhạt của ngày hôm trước, Xuân Lê cũng đi theo vui vẻ.
“Đại khái là cao hứng đi, ta cũng không biết... Tiểu Thế Tử vẫn là lần đầu tiên phát ra âm thanh như vậy đâu, thật đáng yêu.”
Xuân Lê cười: “Thật tốt quá, ta liền nói Tiểu Tiên nhất định sẽ thích Tiểu Thế Tử.”
“...” Súc Thanh vẫn là thu lại khóe miệng ý cười, không muốn biểu hiện phần yêu thích này đến quá mức rõ ràng. Nhưng về sau cũng sẽ không lại phản bác cái gì.
Chỉ là tâm trạng vừa mới vì vậy tốt hơn chút, nha hoàn phía sau đột nhiên hội báo: “Tiểu Tiên, Điện hạ lại đây.”
“...” Vừa rồi là mình cố tình thu hồi ý cười, cái này ý cười thật sự trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Cũng không cho Súc Thanh quá nhiều thời gian phản ứng, Minh Vương trực tiếp đạp bộ tiến vào. Không cần quay đầu lại, Súc Thanh là có thể cảm nhận được khí tràng bá đạo đầy áp bách của Minh Vương.
Ngực ôm tiểu gia hỏa là ấm áp nóng lên, mà sau lưng có Minh Vương tới gần thì từng trận lạnh cả người. Súc Thanh ngồi không nhúc nhích, dư quang thoáng nhìn Xuân Lê hành lễ, sau đó nghe giọng Minh Vương vang lên: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Vâng.”
“... Dạ.”
Bọn hạ nhân đều đi ra ngoài, không khí vốn nên trở nên rất trầm mặc, nhưng lại nhìn thấy Minh Vương, tiểu gia hỏa trong ngực rất là kích động.
Đột nhiên bắt đầu mạnh mẽ phịch, nhìn qua nhỏ xíu một con, lực đạo lại lớn đến nỗi suýt nữa làm Súc Thanh ôm không được.
“... Phốc phốc! Phốc!”
Tiểu gia hỏa liều mạng hướng tới phương hướng Minh Vương phịch, cảm giác đều phải đứng lên. Súc Thanh cũng không có cách nào, chỉ có thể không tình nguyện mà chuyển hướng Minh Vương.
Sau đó phát hiện chân tướng khiến tiểu gia hỏa kích động — hóa ra là Minh Vương tự mình bưng cơm sáng của nó lại đây. Khoảng cách tới gần, tiểu gia hỏa càng thêm kích động. Hai mắt sáng lên, tứ chi dùng sức, chỉ muốn nhào vào trong ngực Minh Vương đi, xem tư thế ngay cả cái ôm của Súc Thanh cũng không muốn ở lại.
Minh Vương vừa mới ngồi xuống trên ghế ở một bên, tiểu gia hỏa liền gấp không chờ nổi mà muốn dời đi trận địa.
“Được rồi, không nóng nảy.” Có thể nhìn ra được, Minh Vương đối với đứa bé là thật lòng yêu thích, ngữ khí nói chuyện rất ôn nhu. “Cả chén đều là của con, không cần sốt ruột.”
Nhưng tiểu gia hỏa vẫn là rất gấp, thấy đồ ăn quả thực lục thân không nhận, giãy giụa sức lực lớn đến nỗi Súc Thanh đều không biết nên làm sao ôm nó.
“Ta tới ôm nó đi, ngươi tới đút.”
“...” Minh Vương đem chén trong tay trước buông, sau đó vô cùng lưu loát mà từ trong tay Súc Thanh ôm quá đứa bé.
“... Phốc phốc! Phốc!”
Tiểu gia hỏa bất mãn vô cùng, cơ thể vặn vẹo, nhưng Minh Vương hiển nhiên rất có kinh nghiệm, vững vàng ôm lấy nó, có giãy giụa cũng vô dụng.
“...” Súc Thanh cảm thấy tiểu gia hỏa như vậy rất đáng yêu, rất muốn cười, nhưng nghĩ đến Minh Vương liền ở trước mắt, nửa điểm cười không nổi.
Thấy tiểu gia hỏa đầy mắt chỉ có đồ ăn, lại không đút nó liền phải đại náo một hồi, Súc Thanh cũng chỉ có thể bưng lên chén, trước đem cái tiểu tham ăn quỷ này đút no đã tính.
Một chén đồ ăn trạng hồ màu trắng, hơi giống canh trứng lại không giống, ngửi không có mùi vị, nhìn không ra là làm bằng gì, tiểu gia hỏa lại vô cùng yêu thích. Một ngụm tiếp một ngụm nhanh chóng ăn, tựa hồ còn ghét bỏ Súc Thanh đút quá chậm, hận không thể tự mình đem chén nâng lên tới hớp một hơi cạn sạch.
Súc Thanh rất muốn hỏi cái này rốt cuộc là cái gì, lại không muốn nói chuyện với Minh Vương. Nhưng nhìn ra sự nghi hoặc giữa mày Súc Thanh, Minh Vương chủ động giải đáp: “Đây là dùng trứng rắn làm.”
“...”
“Một loại trứng rắn độc hữu ở Minh Giới, Du Nhi đặc biệt thích ăn.” Minh Vương nói, “Trước kia đút nó vài loại cháo, nó đều không thích, chỉ thích ăn cái này.”
“Về sau ta sẽ mỗi ngày đưa tới.”
“...”
