TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 7

Chương 7

 

Chính vì biết Đại Quản gia khẳng định không dám đi cáo trạng Minh Vương, nên Súc Thanh mới dám kiêu ngạo như vậy.

Ngay cả chút bạc nhỏ mình muốn cũng không lấy ra được, nếu thật náo đến trước mặt Minh Vương, e rằng Minh Vương không chỉ đơn giản là dùng roi đánh hắn.

Lau khô vết máu trên roi, Súc Thanh dùng lửa ngự trong lòng bàn tay, trực tiếp đốt khăn thành tro tàn.

Lại nhìn hai hộ vệ đang che chắn trước người, chính y cũng cảm thấy buồn cười.

Đây đâu giống đãi ngộ của một nam thiếp thất sủng?

Ra ngoài có hộ vệ đi theo, đánh người có hộ vệ chống đỡ, nhìn thế nào cũng là đang được sủng ái.

Minh Vương vẫn là không đủ hiểu về y.

Nếu Súc Thanh là người thành thật, tìm người trông chừng quả thực là một sự ràng buộc.

Nhưng Súc Thanh chưa từng thành thật, chiêu này liền không có tác dụng.

Đâu chỉ không có tác dụng, quả thực còn giống như tiếp tay cho y làm càn.

Quy củ chỉ có hiệu lực với người tuân thủ quy củ.

Mà thân phận như y, càng thích hợp tùy tiện làm bậy.

Đại Quản gia dù giận cũng không dám ra tay lại với Súc Thanh, nhưng cũng không lập tức hèn mọn quỳ xuống bảo đảm với y, cứ thế căm giận mà trầm mặc đối chọi.

Trừu người đến đầy miệng là máu, Súc Thanh cảm thấy tâm tình tốt lên không ít.

Y khẽ bước về phía trước một bước, nhưng không vượt qua vị trí của hộ vệ – nếu bị hộ vệ áp trở về, mất mặt chính là y.

Súc Thanh chỉ là nắm roi giơ tay lên, chỉ vào vị trí của Đại Quản gia.

Đại Quản gia nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lùi lại hai bước.

Tâm tình Súc Thanh lại càng tốt.

Khóe miệng nhếch lên ý cười, mang theo trào phúng nói: “Về sau ta muốn cái gì, ngươi liền cấp cái đó, nhớ cho kỹ.”

Nói rồi, y xốc vạt áo quý phái xoay người rời đi.

Càng không giống bộ dáng thất sủng nên có.

Trông thế nào cũng đắc ý, kiêu căng, phong thái đang thịnh.

Hộ vệ đi theo phía sau y, nghĩ thế nào cũng thấy rất không thích hợp.

Bọn họ thật sự là tới canh chừng Súc Thanh sao?

Cái này tính là canh chừng sao?

Chẳng lẽ không phải đang hộ tống cho sự kiêu ngạo tùy hứng của y sao?

Súc Thanh vốn dĩ chỉ muốn giáo huấn Đại Quản gia, nhưng trên đường trở về ngang qua một đình viện, y bất ngờ thấy cảnh hai tiểu quản sự đang đánh đập một nô bộc.

Chuyện này không hiếm.

Rốt cuộc đây là Minh Giới, giữa chúng quỷ, thủ đoạn trách phạt có khi cần “vô tình” một chút, mới có thể duy trì trật tự.

Súc Thanh dừng bước, không phải vì nổi lòng trắc ẩn với nô bộc bị đánh, mà là nhận ra hai tiểu quản sự này – một trong số đó, là thân tín của Đại Quản gia.

Ai bảo Đại Quản gia dám làm phật ý y, Súc Thanh lại không phải người rộng lượng, giận cá chém thớt người khác là chuyện hiển nhiên.

Súc Thanh bước tới phía đó, hộ vệ vội vàng ngăn lại: “Tiểu tiên xin dừng bước.”

Rõ ràng là muốn qua gây sự.

Tất nhiên phải ra mặt ngăn cản.

Súc Thanh trừng hắn: “Ngươi dám quản ta?”

“...”

Hộ vệ đương nhiên không dám.

Dù Súc Thanh hiện tại thật sự thất sủng, nhưng ai dám đảm bảo không có ngày phục sủng?

Đến lúc đó kẻ xui xẻo chính là mình.

Hộ vệ cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ chỉ là vâng mệnh Minh Vương Điện hạ bảo vệ tiểu tiên, tự nhiên không phải quản chế tiểu tiên.”

“Xin tiểu tiên trở về đi.”

Lấy Minh Vương ra để áp y.

Người bình thường có lẽ sẽ thỏa hiệp, nhưng từ điển của Súc Thanh không có hai chữ này.

“Thế nào, chẳng lẽ là Minh Vương Điện hạ nói, bảo vệ nguyên lai là ý giam lỏng, không cho ta ở bên ngoài đi dạo?”

“...”

“Nếu ta không gặp nguy hiểm, tạm thời không cần ngươi bảo vệ, ngươi tránh ra cho ta.”

“...”

Hộ vệ khó xử, không dám làm, cũng không dám không làm.

Giọng Súc Thanh lạnh hơn chút: “Thế nào, ngươi thật sự muốn quản ta?”

“Thuộc hạ chỉ là vâng mệnh Minh Vương Điện hạ...”

“Vậy ngươi hiện tại liền đi tìm Minh Vương phục mệnh, hỏi rõ ràng ta có phải ngay cả đi dạo cũng không được, hỏi rõ ràng rồi hãy đến làm việc.”

Súc Thanh lạnh lùng hừ: “Chút chuyện này cũng làm không rõ ràng, thật không hiểu Minh Vương Điện hạ sao lại phái ngươi tới đây.”

“...”

Nói như vậy, dường như hộ vệ là một tồn tại vô dụng.

“Nếu không tránh ra, nếu không đi tìm Minh Vương phục mệnh, bằng không ta cũng không ngại trừu ngươi mấy roi.”

Hộ vệ tin y là thật dám trừu.

Hơn nữa mặc kệ Súc Thanh động thủ trừu hắn vài cái, hắn đều không thể phản kháng.

Lại không thể đi tìm Minh Vương phục mệnh, do dự lặp lại, cuối cùng hộ vệ chỉ có thể nhường đường: “... Tiểu tiên cứ đi dạo, thuộc hạ sẽ ở một bên bảo vệ.”

Súc Thanh liếc đối phương một cái, lạnh lùng hừ ra tiếng, sải bước đi tới.

Cách đó không xa, hai tiểu quản sự còn đang đánh đập nô bộc.

“Đánh chết ngươi tên súc sinh không có lương tâm này, hảo tâm giữ lại cho ngươi một cái mạng, còn thưởng cho ngươi cơm ăn, ngươi tên tiểu súc sinh, dám sau lưng làm hại ta?”

“Ngươi tên xấu xí, ta thấy đánh chết là xong hết chuyện.”

Hai người đấm đá, nô bộc nằm trên đất cuộn tròn thành một cục, trên quần áo cũ kỹ đã thấm ra vết máu.

“Dừng tay.”

Súc Thanh đi đến bên cạnh, lên tiếng ngăn lại.

“Đây là làm gì, sao lại đánh người thành như vậy?”

Hai tiểu quản sự lúc này mới dừng lại, xoay người thấy là Súc Thanh, ánh mắt đều thoáng qua vẻ khinh thường, không tình nguyện mà hành lễ: “Gặp qua tiểu tiên.”

Bọn họ cùng Đại Quản gia là một phe.

Đại Quản gia đã dám chính diện nhắm vào Súc Thanh, thủ hạ tiểu lâu la đương nhiên cũng không kém, khí thế còn kiêu ngạo hơn, càng không xem Súc Thanh ra gì.

Kẻ ỷ thế hiếp người đều như vậy.

Súc Thanh rất hiểu.

Bởi vì y cũng như vậy.

Thủ đoạn trị người của Minh Vương Điện hạ tuy thô bạo nghiêm khắc, nhưng cũng thưởng phạt phân minh, công bằng thích đáng.

Nhưng Súc Thanh ỷ vào thế lực Minh Vương Điện hạ, từ trước đến nay tùy tâm sở dục, nghĩ gì làm nấy, đắc tội ai thì đắc tội.

Súc Thanh cũng không ưa hai tên gia hỏa này đã lâu.

Sau lưng cũng không thiếu truyền bá tin đồn nhảm về y.

Trước kia vẫn luôn không bắt được chứng cứ tại chỗ, hôm nay xem như có cơ hội.

“Thưa tiểu tiên, không phải chuyện gì lớn, chỉ là đang trừng phạt một hạ nhân xấu thôi.”

Lời trả lời còn tính cung kính, nhưng ngữ khí lộ ra một chút không kiên nhẫn, hàm ý liền thay đổi, dường như đang ám chỉ Súc Thanh xen vào việc của người khác.

Súc Thanh nghe ra, trong lòng cười lạnh, cơ hội này không phải đã tới rồi sao?

Y càng không thể đi.

Nô bộc nằm trên đất còn cuộn tròn, chỉ hơi mở người ra một chút, nhưng Súc Thanh thấy rõ mặt hắn, có một vết sẹo lớn chạy ngang toàn mặt, nhìn qua khủng bố xấu xí.

“Đây là ai?” Súc Thanh hỏi, “Sao ta chưa từng gặp hắn?”

Trong đó một tiểu quản sự trả lời: “Đây là hạ nhân mới đến vài ngày trước, vốn không phải người Minh Giới, là cô hồn dã quỷ bên ngoài tới, thấy hắn đáng thương, mới thu lưu hắn ở đây làm sai vặt.”

Nói tới đây dừng lại thì không có chuyện gì.

Nhưng đúng lúc muốn làm phiền lòng ai đó, loại xúc động này không kìm được, tiểu quản sự nhất định phải nói tiếp.

“Tiểu tiên không nhận ra cũng bình thường, đây là sau khi tiểu tiên lên chức mới đến... Huống hồ trong điện có bao nhiêu hạ nhân hầu hạ, lẽ nào tiểu tiên muốn nhận ra hết thảy sao?”

“...”

Lời này rất có tính công kích.

Vừa ám chỉ Súc Thanh vốn là hạ nhân, lại châm chọc y quản quá nhiều.

Hộ vệ đều nghe mà giật mình.

Nhớ lại bộ dáng Đại Quản gia bị trừu đến đầy miệng là máu, hắn cảm thấy hai tiểu quản sự này bị trừu cũng là chuyện sớm muộn.

Nhưng Súc Thanh lại không hề nổi giận.

Biểu tình không đổi, ngữ khí bình thản: “Hắn phạm tội gì, tội gì phải đánh hắn thành như vậy?”

“Tên gia hỏa này tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của chúng tôi không ít, bị bắt quả tang còn chết không chịu nhận, cho nên mới phạt hắn ở đây, đánh hắn một trận.”

Súc Thanh quét mắt: “Đã đánh thành như vậy, cũng coi như trừng phạt rồi, đuổi ra đi là được.”

Tiểu quản sự đã dám đương mặt châm chọc y, thấy Súc Thanh không hề phản kháng, càng không thể nghe theo sự sắp xếp của y.

“Xử lý loại nô bộc ác này là trách nhiệm của chúng tôi, không cần tiểu tiên phí tâm.”

Súc Thanh giữ thái độ hòa nhã: “Không phí tâm, ta chỉ cảm thấy như vậy nên đủ rồi. Hắn nhìn qua đã chịu khổ, đuổi ra đi là được.”

Nhưng lời này từ miệng Súc Thanh nói ra, cùng lời chê cười không có gì khác biệt.

Một tiểu quản sự lập tức đáp: “So với thủ đoạn của tiểu tiên, chúng tôi đây không tính là gì, trận đánh này là hắn đáng bị.”

Súc Thanh dừng lại: “... Lời ngươi nói là có ý gì?”

Tiểu quản sự không phải chưa từng tiếp xúc Súc Thanh.

Trước kia kiêu căng ngạo mạn như vậy, bất quá là nam thiếp tiện nhân lên giường với Minh Vương, xem tư thế thật sự coi mình là chủ nhân hậu viện.

Nhưng mấy ngày nay y thất sủng, nhìn qua rõ ràng yếu thế đi không ít, còn giả bộ lương thiện rộng lượng?

Lẽ nào là muốn dùng cách này vãn hồi danh dự trước kia? Một lần nữa được Minh Vương Điện hạ sủng ái?

Khinh!

Cũng chỉ biết chút tâm địa gian xảo này, thật đáng khinh thường.

Tiểu quản sự thử từng bước quá đáng, phát hiện Súc Thanh quả nhiên không còn sự cuồng vọng trước kia, cũng không dám cãi lại, ngữ khí khi đáp lại càng thêm khinh thường.

“Thủ đoạn trước kia của tiểu tiên tàn khốc đến mức nào, toàn bộ Minh Giới ai mà không biết? Chút trách phạt nho nhỏ này của chúng tôi, đặt trước mặt tiểu tiên chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ thôi.”

Súc Thanh nhíu mày: “... Ngươi làm sao dám nói chuyện với ta như vậy?!”

Trông có vẻ như tức giận.

“Sẽ không sợ ta làm Minh Vương Điện hạ trừng phạt các ngươi sao!”

Chỉ có hộ vệ kinh hãi, không rõ con tiểu hồ điệp này rốt cuộc đang tính toán điều gì.

Vừa rồi một cái liền trừu Đại Quản gia đến đầy miệng là máu, không hề nương tay, không chút sợ hãi.

Bây giờ sao có thể chịu đựng một tiểu quản sự trong lời nói chế giễu châm chọc mình.

Tuyệt đối có mục đích riêng.

Mười phần không phải chuyện tốt.

Hộ vệ cẩn thận quan sát từng động tác của Súc Thanh, lúc này thế tất phải ngăn y lại khi y rút roi.

“Chúng tôi chẳng qua đang làm việc thuộc bổn phận, có tội gì?”

Nghe Súc Thanh lại dám dọn ra Minh Vương Điện hạ, tiểu quản sự càng thêm khinh thường.

“Chi bằng tiểu tiên tự mình cũng nên sớm nhận rõ hiện thực, nói không chừng chính là do tiểu tiên lúc trước quá mức tàn bạo, mới bị Minh Vương Điện hạ ghét bỏ.”

Súc Thanh nhìn qua như là thẹn quá hóa giận: “... Ai nói Điện hạ ghét bỏ ta?!”

Tiểu quản sự càng không che giấu ác ý: “Bây giờ còn ai không biết sao, tiểu tiên đã bị ——”

Rầm ——

Lời còn chưa dứt, miệng tiểu quản sự vẫn còn há, mắt cũng mở to, nhưng giây tiếp theo, đầu liền cùng thân thể phân lìa, rơi xuống đất.

Không có máu phun ra, cũng không có cảnh tượng máu thịt be bét, mà là sạch sẽ, ngay khoảnh khắc đầu rơi xuống đất, cùng với thân thể đồng thời hóa thành tro tàn.

“A a a a a a ——”

Một tiểu quản sự khác thấy vậy, kinh ngạc vài giây sau, sợ hãi thét chói tai.

Rầm ——

Lại giây tiếp theo, đầu hắn cũng gọn gàng rơi xuống đất, hóa thành đống tro tàn thứ hai.

Sự diệt vong sạch sẽ, không còn lại gì.

Súc Thanh chuyển cổ tay, thưởng thức trường kiếm thành thạo, ném vào lòng hộ vệ: “Sợ làm ô uế roi của ta, nên mượn kiếm của ngươi dùng một chút, này, trả lại ngươi.”

“............”

Hộ vệ đứng cứng đờ tại chỗ, không dám tin nhìn thanh kiếm bị ném trả lại.

Đã đoán được Súc Thanh chắc chắn sẽ hành động, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, căng thẳng chú ý từng giây.

Ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể phòng được.

Lần này Súc Thanh không đột nhiên rút roi, mà là đột nhiên rút ra bội kiếm của chính hắn, tốc độ cực nhanh, quyết đoán đột ngột, hoàn toàn làm người không kịp phản ứng.

Chờ hộ vệ phản ứng lại, một tiểu quản sự đã bị hôi phi yên diệt.

Chưa kịp mở miệng nói lời nào, một tiểu quản sự khác cũng hôi phi yên diệt.

Cái này bảo người ta làm sao ngăn cản?

Đổi ai tới cũng không kịp ngăn cản đi?

Hộ vệ hoàn toàn trố mắt.

Nói không nghiêm trọng sao?

Súc Thanh giơ tay liền kết thúc hai mạng người, quả thực tàn nhẫn độc ác, không hề kiêng nể.

Cần phải nói nghiêm trọng sao?

Bọn họ tận mắt thấy, cũng là bốn tai đều nghe được, hai tiểu quản sự này đối với Súc Thanh nói năng lỗ mãng, còn tùy tiện bàn luận việc riêng của Minh Vương.

Muốn bị phạt nặng, cũng là mất mạng.

Cho đến lúc này, hộ vệ mới rốt cuộc hiểu ra, sự khác thường vừa rồi của Súc Thanh là vì cái gì.

Chính là cố ý diễn một vở kịch, để chứng minh hành vi của mình hợp tình hợp lý, là do hai tiểu quản sự khiêu khích miệt thị trước.

Và hai hộ vệ bọn họ chính là nhân chứng.

“Nhưng hai ngươi làm hộ vệ này, thật sự chẳng ra gì.”

Súc Thanh lạnh lùng nói: “Ngay cả bội kiếm bên mình cũng dễ dàng bị người khác rút ra, nếu thật gặp nguy hiểm, làm sao trông cậy vào các ngươi bảo vệ ta?”

“...”

“À, nhưng cũng đúng, còn nói bảo vệ ta, vừa rồi ta bị chế giễu châm chọc như vậy, các ngươi thế mà đều thờ ơ, đây là bộ dáng nên có của người bảo vệ ta sao?”

“Thật không hiểu Minh Vương Điện hạ sao lại phái hai phế vật các ngươi tới đây.”

Hộ vệ không có bất cứ lời nào có thể phản bác.

Bị Súc Thanh trêu chọc quở trách như vậy, cuối cùng lại không thể không thừa nhận một câu: “... Là thuộc hạ thất trách, xin tiểu tiên thứ lỗi.”

“Hừ.”

Súc Thanh vỗ vỗ tay, phủi phủi vạt áo bị dính tro tàn, xoay người rời đi.

Đại Quản gia dám nhắm vào hà khắc y, y không chỉ phải đương mặt đánh trả, còn phải diệt trừ thân tín của hắn, để thị uy hiếp.

Muốn trách thì trách bọn họ không giấu được chút tâm tư nhỏ mọn đó, và không quản được cái miệng của mình.

Nếu không sao sẽ bị Súc Thanh bắt được sơ hở để truy cứu?

Xả được cơn giận này, tâm tình Súc Thanh tốt hơn, sau khi trở về ăn đồ vật cũng nhiều hơn.

Hai ngày trước nghe gì cũng thấy chán ngấy, không muốn ăn gì, hôm nay lại ăn hai chén bánh trôi rượu nếp, còn ăn vài miếng bánh ngọt béo.

Chính là buổi tối vừa nằm xuống, cửa phòng đột nhiên bị dùng sức đá văng, Minh Vương Điện hạ mấy ngày không gặp vẻ mặt giận dữ xuất hiện.

“Ngươi thật sự là ngay cả Bổn Vương cũng không để ở trong mắt!”

Bước chân Minh Vương vội vã, đi vào phòng mang theo một luồng gió.

“Mấy ngày trước mới giáo huấn ngươi, không cho phép ngươi lạm dụng tư hình, ngươi thì hay rồi, trực tiếp giết người diệt khẩu!”

Giọng thật lớn.

Chấn đến Súc Thanh run rẩy trong lòng.

Súc Thanh ôm ngực ngồi dậy, không nói một lời nhìn về phía Minh Vương.

Đêm nay y không mặc những bộ quần áo màu sắc tươi đẹp kia, lúc này chỉ là một chiếc áo trong màu trắng lê.

Nhưng nhìn kỹ, chất liệu là lụa mềm mại rũ xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng mỏng manh, như ẩn như hiện, còn in hoa văn cỏ cây tinh xảo.

Mỹ nhân da trắng nõn nà, tóc đen như thác nước, ánh mắt ướt át, thân hình tinh tế.

Cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở đó.

Nhìn qua vô tội đáng thương, dường như là y đang gặp phải sự đối xử bất công nào.

“... Đừng làm ra bộ dáng ủy khuất này nhìn ta, ngươi rốt cuộc làm cái gì, trong lòng ngươi không rõ sao?”

Súc Thanh trong lòng rất rõ.

Chính vì quá hiểu rõ, nên mới phải làm như vậy.

“... Là bọn họ vũ nhục trào phúng ta trước, ta nhất thời khó thở, mới làm như vậy.”

Súc Thanh ủy khuất nói: “Hộ vệ đều có thể làm chứng cho ta, ta chỉ là đi ngang qua đó, là bọn họ nhất quyết trêu chọc ta.”

back top