TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 9

Chương 9

 

Súc Thanh đã quên mình ngủ từ khi nào, chỉ cảm thấy ngủ rất lâu, rất lâu, ngủ không hề yên ổn, luôn có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, suốt quá trình nửa tỉnh nửa mê.

Y nghe thấy Minh Vương thức dậy, rời khỏi phòng.

Sau đó lại nghe thấy tiếng Minh Vương trở về, hình như đang hỏi thị nữ điều gì đó, rồi còn đến mép giường nhìn y.

Cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Súc Thanh đều có cảm giác mơ hồ, chỉ là thân thể vô cùng nặng nề, không thể cử động dù chỉ một chút.

Ban đầu còn cảm thấy thân thể rất lạnh, thỉnh thoảng đột nhiên rùng mình run rẩy, cho đến khi được vòng vào một cái ôm, lại bắt đầu trở nên rất nóng.

Súc Thanh không thích lạnh, cũng không thích nóng, nhưng bất lực vì không có sức lực giãy giụa, chỉ có thể ngủ trong cơn nóng bức đó.

Lần này ngủ sâu hơn một chút.

Kết quả lại gặp ác mộng.

Mơ thấy mình bị đánh về nguyên hình, biến thành hình thái bướm, còn không may đâm vào một tấm mạng nhện, bị mạng nhện trói buộc toàn thân.

Y dùng hết sức lực giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được chút nào, trơ mắt nhìn cánh bướm màu lam lấp lánh huỳnh quang của mình bị xé rách, cuối cùng lại biến ảo thành một con bướm khác rất nhỏ.

Một con bướm nhỏ rất giống mình.

Nhưng lại là màu đen, còn tỏa ra hơi thở chỉ Minh Vương mới có.

Súc Thanh không thích con tiểu hồ điệp này, thậm chí có chút sợ hãi.

Quả nhiên, con tiểu hồ điệp dần dần biến thành một khối quái vật nhỏ màu đen, bò về phía y theo mạng nhện.

Rõ ràng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng Súc Thanh lại ý thức được, con quái vật nhỏ này muốn ăn thịt máu của y.

Mạng nhện đã vây khốn mọi hành động của y, lại thêm một con quái vật nhỏ muốn ăn y, Súc Thanh lo lắng không chịu nổi, chịu đựng đau đớn cánh bị xé rách, tăng cường giãy giụa.

Cho đến khi con quái vật nhỏ bò lên trên thân thể y, Súc Thanh mới thoát khỏi cơn ác mộng, đột nhiên mở hai mắt.

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong, thở dốc hổn hển, bật dậy khỏi giường.

Chờ đến khi hô hấp và tim đập bằng phẳng lại, cả người mới dần dần bình tĩnh.

Nhìn quanh bốn phía, vẫn còn ở trong phòng y.

Thật yên tĩnh.

Không có Minh Vương, cũng không có thị nữ. Nhìn ánh sáng bên ngoài, hẳn là ban ngày.

“... Xuân, Xuân Lê?”

Súc Thanh gọi thị nữ, yết hầu vừa rát vừa đau, nói chuyện không được trôi chảy.

Rất khát, rất đói bụng.

Súc Thanh đoán mình đã ngủ rất lâu rồi.

Lật chăn xuống giường, muốn tự rót cho mình chút nước uống. Kết quả lòng bàn chân vừa chạm đất, hai chân trực tiếp mềm nhũn, cả thân thể ngã lăn ra đất.

Lúc này bên ngoài có tiếng động, là thị nữ bước vào, nhìn thấy Súc Thanh nằm rạp trên đất, vội vàng chạy tới đỡ y.

“... Tiểu tiên, người không sao chứ?”

“... Không sao.”

Súc Thanh vịn tay nàng, từ từ đứng lên, ngồi xuống mép giường: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Thị nữ đáp: “Tiểu tiên đã ngủ rất lâu, đã qua hai ngày rồi.”

Khó trách y lại đói như vậy, giọng nói còn khó chịu như thế.

“... Ta rất đói, ta muốn ăn đồ ăn, còn muốn uống nước.”

“Nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây.”

“... Ừm.”

Nhưng điều kỳ lạ là, lúc này Súc Thanh lại không cảm thấy khó chịu ở đâu.

Dĩ vãng bị Minh Vương giày vò như vậy một đêm, y tất nhiên toàn thân không khỏe, cần nghỉ ngơi tốt mấy ngày.

Lần này ngủ thời gian có lâu hơn chút, tỉnh lại thì đói và khát, nhưng thân thể không những không có bất kỳ khó chịu nào, ngược lại tràn đầy sức lực hơn bao giờ hết.

Chẳng lẽ là Minh Vương đã truyền linh lực cho y?

Không lẽ là y lén lút hút linh lực của Minh Vương đi?

Thị nữ rất nhanh bưng đồ ăn đến.

Súc Thanh nói rất đói, ăn cũng rất gấp, nhưng thực tế lại không ăn quá nhiều, nhét nhanh năm sáu miếng rồi uống mấy ngụm nước xong, liền không ăn nữa.

Sắc mặt tái nhợt tiều tụy, thần sắc trầm tư ngây ngốc, tóc dài xõa, chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh.

Quen nhìn Súc Thanh luôn kiêu căng tự mãn, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ yếu ớt này của y, cảm nhận lớn nhất của thị nữ lại là Minh Vương rốt cuộc đã quá đáng đến mức nào, sao có thể giày vò Súc Thanh thành ra thế này?

“... Để nô tỳ rửa mặt chải đầu, thay quần áo cho Tiểu tiên nhé?”

Súc Thanh lắc đầu: “Không cần.”

Thị nữ không dám tin. Ngày thường Súc Thanh rất chú trọng vẻ ngoài, bất kể đi đâu cũng phải trang điểm xinh đẹp.

Ngay cả khi đóng cửa không ra ngoài, chỉ nằm nghỉ ngơi, cũng phải chải tóc gọn gàng sạch sẽ, còn thay áo trong.

Hôm nay lại ngay cả tóc cũng không chải.

Chắc chắn là bị Minh Vương dọa sợ rồi.

Cũng dễ hiểu.

Đêm hôm đó nhìn thấy Minh Vương xách đầu Sơn Thần trở về, bọn họ đều bị dọa đến không nhẹ.

Những người khác buổi sáng vào nhà quét dọn, càng sợ đến run cả người.

Bọn họ còn chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi.

Nhưng Súc Thanh bị Minh Vương nhốt trong phòng, ở suốt một đêm.

Đêm đó không ai dám vào, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Thị nữ suy nghĩ một chút, cố gắng an ủi tiểu tiên: “... Trong lòng Minh Vương Điện hạ, vẫn có Tiểu tiên. Lúc Tiểu tiên ngủ, Điện hạ đã đến xem rất nhiều lần. Còn nói chờ Tiểu tiên tỉnh lại, liền cho người thông báo ngay...”

Mắt Súc Thanh run rẩy: “Có người đi thông báo không?”

“Có chứ, Tiểu tiên vừa tỉnh, ta liền kêu người đi thông báo.”

“...”

“... Tiểu tiên?”

“Đi ra ngoài.”

Thị nữ cứng đờ.

“Đi ra ngoài, ta muốn ở một mình.”

“... Vâng.”

Thị nữ không rõ mình đã nói sai điều gì, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được Súc Thanh đang giận mình.

Không dám nói nhiều, ngoan ngoãn lui ra.

Vừa đến cửa, liền gặp Minh Vương đang đi tới. Thị nữ cúi người hành lễ: “... Kính chào Điện hạ.”

Minh Vương phất tay, bước nhanh vào bên trong.

Trước sau chỉ vài giây, nhưng khi Minh Vương vòng qua bình phong, lại không thấy Súc Thanh đâu.

Chỉ thấy Súc Thanh nhanh chóng chui vào gầm giường, chỉ còn lại một đoạn vạt áo màu xanh nhạt.

Thân hình Minh Vương cao lớn uy nghiêm, vài bước đi đến bên cạnh: “Ngươi trốn cái gì?”

Súc Thanh không trả lời, nhưng đoạn quần áo lộ ra bên ngoài cũng nhanh chóng bị kéo vào trong gầm giường.

“Không muốn thấy ta? Ngươi có thể vĩnh viễn không thấy ta sao?”

Khóe miệng Minh Vương mang ý cười, nhưng khi nói chuyện ngữ khí lại cố ý rất lạnh.

“Lại không nghe lời? Muốn ta tự mình động thủ lôi ngươi ra ngoài sao?”

Sau chuyện đêm đó, lời đe dọa này đối với bất kỳ ai cũng đều rất đáng sợ.

Đối với Súc Thanh cũng không ngoại lệ.

Nhưng Súc Thanh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cứ thế trốn trong gầm giường, không lên tiếng cũng không cử động.

Giống như đang giằng co một cách trầm mặc: Có bản lĩnh thì ngươi thật sự động thủ kéo ta ra ngoài đi.

“Tự mình ra đây, đừng ép ta động thủ. Nghĩ lại hậu quả của việc không nghe lời, ngươi còn dám gánh vác sao?”

Súc Thanh không dám.

Nhưng Súc Thanh chính là không chịu ra.

Bởi vì y cũng tin chắc, Minh Vương không thể nào thật sự làm ra chuyện đó.

Y chỉ là chui xuống gầm giường, chứ không phải giẫm lên đầu Minh Vương, có gì đáng để tức giận.

Minh Vương đại nhân kim tôn ngọc quý lẽ nào thật sự sẽ vì vậy mà khom lưng, thò tay xuống gầm giường kéo y ra? Hay là muốn ném cả chiếc giường y đang ngủ đi?

“Ta đếm tới ba, ngươi lập tức ra ngoài.”

Giọng nói lạnh như băng sương, khiến Súc Thanh nhớ lại đêm đó Minh Vương mang theo sát ý tiến vào, và thanh trường kiếm dính vết máu âm trầm, phản chiếu ánh sáng thê lương.

Thân thể Súc Thanh lại run rẩy.

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“...”

Nhưng ba tiếng đếm đã kết thúc, Súc Thanh vẫn im lặng rúc trong gầm giường, không có bất kỳ đáp lại nào, chính là không chịu đi ra ngoài.

Sự sợ hãi và kiên trì đối kháng đến cùng.

Cũng may Minh Vương không phải thật sự tức giận, cũng không muốn tức giận, đối với phản ứng của Súc Thanh, càng không cảm thấy bất ngờ.

Con tiểu hồ điệp này trước giờ vẫn như vậy.

Giả vờ vô tội đáng thương, lúc sợ hãi thì yếu ớt xin tha, lúc không bị tóm được thì làm theo ý mình, mọi thứ đều phải lấy chủ ý của mình làm chuẩn, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhưng Minh Vương cũng không chán ghét tính cách này của y, ngược lại chính là bị tính cách này của Súc Thanh hấp dẫn, mới nảy sinh dục vọng muốn chinh phục.

Hiện tại cũng thấy khá tốt.

Vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì tính tình và nguyên tắc của mình, xem ra hắn chưa dọa tiểu hồ điệp quá mức.

“Xem ra lần này ngươi thật sự biết sai.”

“...”

Tuy không nhận được sự đáp lại của Súc Thanh, nhưng Minh Vương có thể tự biện hộ: “Thôi, ngươi thích chui gầm giường thì cứ ở gầm giường đợi đi, vừa hay tỉnh táo lại.”

“Bổn Vương còn có việc khác phải xử lý, lười quản ngươi.”

Minh Vương không dừng lại lâu, nói xong những lời này, thật sự xoay người bỏ đi.

Súc Thanh không lập tức ra ngoài, vẫn tiếp tục bò thêm một lát, sợ Minh Vương sẽ đột nhiên quay lại.

Có biết sai hay không thì khó nói, nhưng lúc này Súc Thanh thật sự biết, mình nên tìm cách rời khỏi Minh Giới.

Thủ đoạn của Minh Vương hung ác tàn bạo, tính nết lại âm tình bất định, ngay cả Sơn Thần cũng dám nói giết là giết, ngày nào đó thật sự có khả năng ngay cả mình cũng giết.

Nếu y tiếp tục ở lại nơi này, xác suất lớn là đường chết.

Đùa gì thế.

Y làm sao có thể thật sự bỏ mạng ở nơi như thế này, y còn phải trở về tiên sơn, trở lại bên cạnh Tiên Quân.

Súc Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải tìm cách rời khỏi nơi này.

...

Súc Thanh suy sụp vài ngày, cũng tiếp tục trốn Minh Vương vài ngày.

Cả ngày quần áo không thay, tóc không chải, càng không ra khỏi phòng, ngay cả đồ ăn cũng ăn rất ít, giống như một con dã thú nhỏ chỉ trốn trong hang, đầy cảnh giác với bên ngoài.

Minh Vương mỗi ngày đều đến xem y, nhưng mỗi lần y đều trốn dưới gầm giường, không nói lời nào không ra ngoài, mặc kệ Minh Vương vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng vô dụng.

Có lần Minh Vương suýt nữa thật sự lật ván giường. Ngày hôm sau Súc Thanh liền đổi chỗ trốn, trực tiếp biến về nguyên hình bay đến cắm trên một đóa hoa.

Trong phòng mỗi ngày đều mang lên những đóa hoa tươi mới. Ngày đó lại vừa hay là hoa màu lam, cánh hoa rất lớn, tầng tầng lớp lớp, giấu một con bướm là thừa sức.

Không ai ngờ Súc Thanh lại dùng chiêu này. Minh Vương còn tưởng rằng y bỏ trốn, khắp nơi tìm kiếm, náo loạn một trận, cuối cùng vẫn là Súc Thanh ngủ rồi, ngã xuống từ cánh hoa, mới bị thị nữ phát hiện y đang ở trên bàn.

Trong phòng không tốn.

Giường cũng đã được thay đổi.

Minh Vương còn dùng pháp thuật phong bế một phần linh lực của Súc Thanh, không cho y biến trở về nguyên hình nữa.

Súc Thanh rất bất lực, chỉ có thể nằm dài trên ghế sập cả ngày.

“... Tiểu tiên mau xem, đây đều là vải vóc mới đến, có thể làm được rất nhiều quần áo mới đó.”

“Còn có những thứ này, đều là đồ chơi nhỏ mới lạ ở nhân gian, Tiểu tiên muốn chơi không?”

“Tiểu tiên có đói không, gần đây trong điện có thêm một gian bếp nhỏ, có thể làm được rất nhiều món mới, Tiểu tiên có muốn thử không?”

“Tiểu tiên... có muốn đi dạo ở hoa viên không? Tiểu tiên đã lâu không ra ngoài rồi, ta giúp Tiểu tiên rửa mặt chải đầu thay quần áo, ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

Thị nữ mỗi ngày lải nhải bên tai, ồn ào đến mức Súc Thanh không chịu nổi, cuối cùng cũng chịu trả lời từ chối.

“Không muốn đi.”

“Vì sao không muốn đi?” Thị nữ nói, “Hiện giờ hoa viên càng đẹp hơn, có thêm rất nhiều giống hoa mới, cánh hoa nở vừa to vừa nhiều, Tiểu tiên nhất định sẽ thích.”

Súc Thanh quay lưng về phía thị nữ nằm nghiêng, nhắm mắt: “Đi ra ngoài chỉ là để mọi người cười nhạo ta, tội gì đi tìm cái xui xẻo này.”

“... Sao lại thế được? Ai dám cười nhạo Tiểu tiên?”

“Dù giáp mặt không dám, trong lòng chắc chắn đều nghĩ như vậy.”

Súc Thanh bình đạm nói: “Ta mệt rồi, không muốn lại quản những người này trong lòng nghĩ thế nào, cũng lười tìm cách trị họ nữa. Từ nay về sau ta chỉ ở lại chỗ này, toàn bộ Minh Giới cũng có thể thái bình.”

“...”

Thị nữ ngừng lại, không biết phải đáp lại thế nào.

Nhưng phía sau rất nhanh tiếp lời một giọng nói khác: “Bổn Vương đi cùng ngươi, mặc cho ai trong lòng cũng không dám nghĩ như vậy.”

Là Minh Vương đã vào.

Thị nữ vội vàng hành lễ: “... Kính chào Điện hạ.”

“Lui xuống đi.”

“... Vâng.”

Thị nữ vội vàng lui ra, trong phòng chỉ còn Súc Thanh và Minh Vương.

Nhưng Súc Thanh vẫn bất động, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, không thèm liếc Minh Vương một cái.

Minh Vương đến gần, ngồi xuống bên cạnh: “... Vẫn còn giận? Đã mấy ngày rồi, tính tình lớn như vậy sao?”

Trốn lại trốn không thoát, trốn cũng không chỗ trốn, Súc Thanh bị buộc đối mặt Minh Vương, ngữ khí nhàn nhạt: “Không giận.”

“... Vậy ngươi còn không đứng dậy?”

“Thân thể không khỏe, Điện hạ thứ lỗi.”

“Nhìn ta.”

“Không nhìn.”

back top