Chương 92
Minh Vương tỉnh lại, kết giới bảo vệ do Thiên Đế để lại cũng tự động biến mất. Cuối cùng Súc Thanh cũng có thể lại gần Minh Vương — dù trong lòng hắn không hề muốn đến gần.
Nhưng nhìn vẻ yếu ớt của Minh Vương: đầu bị va, đứng dậy không nổi, lại còn ho ra máu lúc nãy, Súc Thanh chẳng hiểu sao không thể nhẫn tâm từ chối.
Cứ hễ nhìn thấy Minh Vương, Súc Thanh lại nhớ đến cảm giác cực nóng như lửa đốt trên cổ tay mình, rõ mồn một, như thể mới xảy ra vài phút trước.
Minh Vương quả thật dành chân tình cho hắn.
Dù đang hôn mê sâu, bị kết giới của Thiên Đế ngăn cách, đó vẫn là chân tình nóng bỏng đến mức khiến hắn giật mình hoảng sợ.
Hắn cứ tưởng qua nhiều ngày, mình đã có thể bình tĩnh chấp nhận. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải.
Đối diện với Minh Vương đã tỉnh lại, Súc Thanh chỉ thấy trong lòng càng thêm rối bời.
Bên trong hắn có hai luồng cảm xúc trái ngược đang đấu nhau. Một bên là sự căm ghét khó nguôi với những gì Minh Vương đã làm trong quá khứ, vẫn là sợ hãi, chán ghét, chỉ muốn trốn tránh. Bên kia lại là kinh ngạc trước chân tình của Minh Vương, sự mềm lòng với Ân Vô Độ... cùng với một chút hãnh diện với chính mình.
Minh Vương thật lòng với hắn.
Vậy thì tất cả những lời xin lỗi, hối hận trước đây, những sự tán thưởng, bù đắp cho hắn, chắc chắn cũng đều là thật lòng.
... Hắn không ngờ mình lại có thể khiến Minh Vương làm đến nước này?
Chuyện giả vờ yêu thương nhau lúc mất trí nhớ thì thôi. Sau khi bao chuyện xảy ra, Minh Vương vẫn có thể vì hắn mà không cần tính mạng. Ngay cả chân tình đó cũng mang theo sự điên rồ mà chỉ Minh Vương mới có.
Cảm giác như thể chinh phục được Chủ Minh Giới, khiến đối phương quỳ phục dưới chân mình — đối với Súc Thanh mà nói thì vô cùng thỏa mãn, cứ như món nợ lớn đã đòi xong, khó mà giữ được vẻ bình tĩnh.
Súc Thanh trước hết đặt tiểu gia hỏa trong lòng xuống.
... Thôi vậy, xem như nể mặt đứa bé đi. Giờ nhóc đã lớn, còn biết gọi người, chứng tỏ cái đầu nhỏ cũng bắt đầu có suy nghĩ riêng... Không hay nếu để nó cứ thấy mình nói lời cay độc với Minh Vương. Ít nhất khi có mặt nhóc, hắn cần giữ thái độ hòa nhã với Minh Vương.
Buông đứa bé ra, Súc Thanh bước nhanh tới. Dưới ánh mắt ngạc nhiên và khó tin của Minh Vương, hắn vươn tay đỡ Minh Vương ngồi dậy.
“... Thanh Nhi.”
Súc Thanh cúi đầu, nói khẽ: “Ngươi đừng hiểu lầm, trước mặt Du Nhi, ta không muốn làm nó sợ... Ngươi cũng đừng được đà lấn tới.”
Minh Vương ngoài miệng không nói gì, giả vờ hiểu chuyện, nhưng cả người lập tức ngả hẳn vào Súc Thanh, hận không thể áp sát cả vào. Hắn còn làm bộ nói: “... Xin lỗi, Thanh Nhi, ta chóng mặt quá, làm phiền ngươi đỡ ta ngồi xuống.”
Súc Thanh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại nghĩ Minh Vương chắc không đến nỗi giả vờ lúc này. Nhìn vết máu còn tươi trên ngực Minh Vương, cuối cùng hắn vẫn im lặng, mặc cho Minh Vương dựa vào, từ từ đỡ hắn ngồi lại xuống chiếc giường ngọc băng tơ tằm.
“Xem ra ta đã bỏ lỡ nhiều chuyện. Du Nhi đã biết đi rồi...”
“Ừ.”
Súc Thanh đáp nhát gừng. Có đứa bé ở đây, Minh Vương hẳn cũng không dám làm bậy hay nói lung tung.
Ai ngờ tiểu gia hỏa hôm nay lại mất hứng đột ngột. Mấy hôm trước ôm cái kén “Oa Oa” gọi mãi, bây giờ Minh Vương ra rồi, “Oa Oa” ngay trước mặt, nó lại không thèm nhận.
Nó chớp chớp đôi mắt to đen láy, loạng choạng đi tới vài bước. Sau đó đột nhiên quay phắt lại, đi thẳng ra ngoài cửa, bóng dáng nhỏ bé toát ra vẻ kiên quyết khó hiểu.
Súc Thanh định tiến lên ôm nhóc lại, nhưng cửa phòng mở ra, Xuân Lê vừa lúc đi ngang qua, tiện tay bế tiểu gia hỏa lên.
“Tiểu tổ tông, con ở đây làm gì thế, cẩn thận ngã.”
Thế là Súc Thanh hết cơ hội ôm lại.
Xuân Lê không nhìn thấy tình hình bên trong, căn phòng này lại không được tùy tiện vào, nên nàng hoàn toàn không biết Minh Vương đã tỉnh, còn tinh ý đóng cửa lại.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, tiểu tiên đi đâu rồi, sao lại để con ở đây một mình...”
Cửa phòng đóng lại, thế giới như tách biệt. Họ ở lại trong không gian chỉ có hai người.
Trong lòng Minh Vương vô cùng hài lòng. Có con quả nhiên rất hữu ích. Tiểu gia hỏa đúng là ngôi sao may mắn của hắn. Thái độ của Xuân Lê cũng không tệ, để nàng ta hầu hạ Súc Thanh là một lựa chọn sáng suốt.
“... Minh Vương Điện Hạ mới tỉnh, thân thể còn yếu, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Ta xin phép không làm phiền.”
Nhưng chỉ cần ở riêng với Minh Vương, Súc Thanh lại cảm thấy khó chịu, nên tìm cớ muốn đi.
Chân chưa kịp bước, đã bị Minh Vương nắm chặt lấy cổ tay. Lực tay khá mạnh. Súc Thanh muốn rút ra cũng không được.
Súc Thanh cau mày, nghi ngờ sự yếu ớt vừa rồi có phải là Minh Vương giả vờ để lừa hắn không.
“Ngươi đừng đi, Thanh Nhi, ở lại nói thêm vài câu với ta đi.”
Nhưng Minh Vương dùng ngữ khí nhún nhường nói chuyện, Súc Thanh trong lòng lại dao động.
“Ngươi muốn nói gì?”
Minh Vương nói: “Ngươi vẫn là đã cứu ta.”
“... Vì ta, ngươi còn đi tìm Thiên Đế... Tình huống lúc đó chắc hẳn rất khó khăn nhỉ.”
Chủ đề này không thể né tránh. Súc Thanh biết rõ, chỉ cần Minh Vương tỉnh lại, thế nào cũng không thể lảng đi được.
“Ngươi mà chết, ta sẽ rất rắc rối.”
Minh Vương cười nhẹ: “Nhưng ta sống sót, ngươi sẽ càng rắc rối.”
“... Bây giờ chú thề đã hết hiệu lực, ta lại không chết. Điều này có nghĩa là sau này ta nhớ ngươi lúc nào, là có thể đến gặp ngươi lúc đó.”
Súc Thanh nhìn Minh Vương: “Minh Vương Điện Hạ, ngài đừng hiểu nhầm. Ngài là con trai Thiên Đế, nếu ngài chết ở chỗ ta, ta không thể thoát tội. Thiên Đế sợ là sẽ bắt ta chôn cùng luôn.”
“Điện Hạ cũng biết, ta là người suýt mất mạng hai lần, dù cả hai lần đều do Điện Hạ... Thôi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là ta rất trân trọng cái mạng này. So với sống mà rắc rối, thì vẫn hơn là mất mạng phải không?”
Dù trong lòng có do dự, Súc Thanh vẫn không muốn bị Minh Vương ăn bớt lời nói nào. Lúc nên oán hận thì vẫn oán hận, lời nói gay gắt, đâm thẳng vào lòng.
Trước việc Súc Thanh đào lại chuyện cũ, Minh Vương chỉ im lặng.
Một lúc lâu sau, dù thiếu tự tin, hắn vẫn cố chấp nói: “Nhưng ngươi sống sót, tương lai cũng chỉ có thể chôn cùng với ta.”
“... Chỉ cần ta còn sống, ngươi suốt đời suốt kiếp đều chắc chắn chỉ có thể quấn quýt bên ta.”
Đó chính là phong cách nói chuyện của Minh Vương. Cũng là điều Minh Vương đánh cược tất cả để phải làm được. Súc Thanh luôn chứng kiến sự điên cuồng của Minh Vương, mỗi lần lại điên hơn lần trước.
Súc Thanh không rõ mình cảm thấy thế nào. Hắn ghét Minh Vương nói những lời đó, nhưng lại tin Minh Vương thật lòng với mình. Ghét Minh Vương quấy rầy không dứt, nhưng lại có chút vui sướng khó tả về điều đó.
“Minh Vương Điện Hạ nói năng lưu loát, đầu óc minh mẫn, xem ra đã khỏe lại nhiều. Có thể trở về Minh Giới rồi.” Súc Thanh đành phải đuổi hắn đi.
Nhưng Minh Vương không dễ bị đuổi.
“Toàn bộ linh lực của ta gần như mất hết, muốn hồi phục không phải chuyện đơn giản. Giờ ta không thể rời khỏi chiếc băng giường ngọc này.”
“Điện Hạ hoàn toàn có thể dọn giường này về Minh Giới.”
“Chiếc giường này có phép thuật Thiên Đế yểm lên, hiện tại ta không thể di chuyển.”
“Điện Hạ cầu xin Thiên Đế Bệ Hạ giúp đỡ là được.”
“Thiên Đế đối xử với ta thế nào, ngươi đã thấy. Lại vì chút chuyện vặt này mà làm phiền ngài ấy, e rằng không chỉ đánh ta mà còn đánh chết ta luôn.”
“Thế thì tốt quá, ngươi mà chết thật dưới tay Thiên Đế, không liên quan đến ta, cả giới đều mừng.”
Minh Vương bật cười, không hề bất ngờ trước câu trả lời của Súc Thanh.
“Nhưng ta không thể chết. Ta cho dù muốn chết, cũng phải trước hết đưa cái tên Tiên Quân ti tiện kia đi theo.”
Đột nhiên nhắc đến Tiên Quân.
“Rồi mang cả ngươi đi nữa, để ngươi chôn cùng với ta.”
Nói rồi, giọng Minh Vương lại lạnh lùng hẳn.
Nhớ lại nguyên nhân của mọi chuyện là do Tiên Quân đến tìm mình — dù Súc Thanh cảm thấy đây chỉ là Minh Vương gây rối vô cớ, nhưng hắn đã biết rõ phản ứng của Minh Vương, nên không muốn chọc giận hắn nữa.
“Hắn cứ thử đến lần nữa xem. Nếu thật sự còn lần sau, ta nhất định lột da hắn.” Minh Vương nhìn Súc Thanh: “Đừng gặp lại hắn nữa, Thanh Nhi. Ta thật sự sẽ giết hắn.”
Súc Thanh không giải thích, cũng nhịn ý muốn phản bác lại. Vì nếu tranh cãi, chỉ có nước Minh Vương cố chấp làm rối những chuyện vô nghĩa mà thôi.
Súc Thanh đột nhiên vươn tay chọc mạnh vào ngực Minh Vương một cái.
Lúc Minh Vương ngã xuống, chỗ này bị thương nặng nhất, xương thịt bung bét. Giờ thì đã tái tạo, sờ vào thấy ấm áp rắn chắc, nhưng thương thế vẫn chưa lành hẳn. Súc Thanh chọc một cái như vậy, cực kỳ đau.
Minh Vương đương nhiên không kêu đau, nhưng không kiềm được mà ho một tiếng, cuối cùng vẫn “Á” một tiếng.
Súc Thanh nhân tiện xác nhận, chuyện chóng mặt không đứng dậy nổi cần người đỡ, đều là lừa gạt. Những chỗ Minh Vương thật sự khó chịu, yếu ớt, hắn chỉ giấu giếm vì sĩ diện, cố gắng không để lộ ra ngoài.
“Không chịu rời khỏi đây, ngươi phải lo mà dưỡng thương đi. Miệng còn lắm lời gì nữa, có giỏi thì bây giờ đi giết hắn đi.”
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
“Ngươi bước ra thử xem?”
Nói rồi, Súc Thanh lại chọc thêm vài cái. Chọc Minh Vương liên tục lùi lại, phải nắm lấy cổ tay Súc Thanh để ngăn hắn lại.
Súc Thanh vội vàng rụt tay về, hừ lạnh nói: “Ngươi bây giờ còn không chịu nổi một chưởng của Tiên Quân. Muốn thật đi tìm hắn, vừa hay để hắn báo thù.”
Minh Vương híp mắt: “... Cho nên, ngươi đang khích ta đi tìm hắn? Tốt nhất là để hắn báo thù?”
Hễ đụng đến chủ đề Tiên Quân, Minh Vương chỉ còn lại sự hận thù tột độ, mất hết lý trí.
Súc Thanh ngại giải thích, xoa xoa cổ tay: “Ta đã nói với Minh Vương Điện Hạ quá nhiều rồi. Ta đi trước, Điện Hạ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, Súc Thanh quay người liền đi.
Minh Vương tất nhiên không chịu để hắn đi: “Khoan đã, Thanh Nhi, ngươi quay lại, ngươi phải nói cho rõ...”
Nhưng khi Minh Vương định đuổi theo, hắn mới phát hiện trận pháp Thiên Đế bày ra không biến mất, mà chỉ thay đổi phạm vi.
Ban đầu là ngăn người ngoài tiếp xúc với Minh Vương. Giờ thì ngược lại, nhốt Minh Vương ở bên trong, không cho Minh Vương bước ra.
Trận pháp này không khó, phá giải cũng dễ dàng. Trước đây Minh Vương nhấc tay là làm được. Nhưng hiện tại linh lực không đủ, hắn đành chịu trận bị nhốt, trơ mắt nhìn Súc Thanh rời đi.
Tuy không rõ Thiên Đế làm vậy là để Minh Vương chuyên tâm chữa thương, hay muốn trừng phạt hắn bằng cách cấm túc, tóm lại đối với Súc Thanh mà nói, đây là chuyện cực kỳ may mắn, giúp hắn tránh được nguy cơ bị Minh Vương quấn quýt, làm phiền.
Mấy ngày sau, tốc độ hồi phục của Minh Vương nhanh hơn.
Súc Thanh thấy hắn đã khỏe mạnh hơn, liền không muốn mình cứ vất vả mãi, trao lại công việc Minh Giới cho hắn, cũng đỡ cho Minh Vương rảnh rỗi sinh nông nổi.
Mấy ngày qua, Súc Thanh đối với Minh Giới cũng không làm được gì nổi bật. Hắn chỉ cố gắng giữ mọi thứ như cũ lúc Minh Vương còn tại vị.
Minh Vương xem những quyết định Súc Thanh đưa ra, kỳ thật không tệ. Nhưng cũng hơi bất ngờ, cứ tưởng cuối cùng có cơ hội thể hiện, Súc Thanh sẽ nổi trội lắm, không ngờ thái độ Súc Thanh lúc này lại khác thường, trở nên chấp nhận giữ ổn định như vậy.
“Tốt hơn nhiều so với ta nghĩ.” Minh Vương thật lòng khen ngợi nói, “Chỉ là ta cứ nghĩ ngươi sẽ làm trò mới nào đó, cuối cùng lại không có sao?”
Súc Thanh nhíu mày: “... Trò mới gì chứ. Ta là ai, có bao nhiêu người chịu nghe theo ta. Giữ được nguyên trạng đã là tốt lắm rồi.”
“Ta mà thật sự làm gì đó, đừng nói những quan lớn của ngươi có ủng hộ không, không chừng họ còn bắt tay nhau giết ta.”
Không phải nói đùa. Dù là Thiên Đế tự mình bổ nhiệm thì sao. Chỉ cần tìm được cách không chút sai sót, không để lại bằng chứng, Thiên Đế có đọc được suy nghĩ cũng không thể bắt tội họ.
Minh Vương im lặng. Rõ ràng, Minh Vương cũng hiểu tình hình Súc Thanh nói.
“Nhưng bây giờ không cần lo.” Minh Vương nói: “Bởi vì có ta đây, ngươi có thể thoải mái làm điều mình muốn. Bọn họ không dám vô lễ với ngươi nữa.”
Lời nói chứa ẩn ý. Súc Thanh nghe rõ, liền không giả vờ không biết nữa.
“Không cần, Minh Vương Điện Hạ. Ngươi nghĩ làm vậy là có thể bù đắp cho ta, nhưng ta đã nói từ lâu, điều đó không thể nào.”
Minh Vương khựng lại, rồi thản nhiên thừa nhận: “Ta cũng đã nói, ta sẽ không từ bỏ. Chỉ cần ta còn sống, ngươi chắc chắn chỉ có thể quấn quýt bên ta.”
