TÔI CƯỠNG ÉP NGƯỜI YÊU CHUYỂN SINH, LẠI NHẬN RA HẮN KHÔNG PHẢI ANH ẤY

Chương 13

Sau khi nói chuyện không thành với Triệu Vũ Ngôn, hắn càng quản tôi chặt hơn.

Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hắn ở mọi ngóc ngách trong phòng.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ hắn có đi làm hay không.

Nhiều đêm khuya, tôi đều cảm nhận được một ánh mắt đang theo dõi mình ở đầu giường, không biết đã nhìn bao lâu.

Nhưng ban ngày dù thỉnh thoảng có chạm mặt, chúng tôi cũng không nói một lời, chỉ lướt qua nhau, như thể có một tấm kính vô hình ngăn cách. Lại càng thêm phần im lặng so với trước đây.

Hai người giày vò nhau, hành hạ nhau, dần trở nên ít nói và uể oải.

Cuộc sống như thế này, không nên tiếp tục nữa.

Triệu Vũ Ngôn nói đúng, không ai sẽ chủ động đến tìm tôi, nhưng hắn quên mất, sẽ có người đến tìm hắn.

Cơ hội nhanh chóng đến, Chu Thư Bạch đã tìm đến cửa.

Cánh cửa bị đập vang lên, Triệu Vũ Ngôn vẫn bất động ngồi trên sofa trong phòng khách, không hề nhúc nhích.

Có tiếng kêu vọng vào: "Anh Vũ Ngôn, lần trước là em sai rồi! Em không nên động tay với anh Tạ, em sẽ không bao giờ như thế nữa, xin anh đừng thu hồi tài nguyên của em."

Qua màn hình giám sát ở cửa, giọng điệu lạnh lùng của Triệu Vũ Ngôn tràn ra: "Tôi nể mặt cậu từng cứu tôi, nên mới kiên nhẫn với cậu vài phần. Nhưng lần trước cậu dám động thủ với Tạ Sưởng, đã chạm đến giới hạn của tôi. Sau này tôi sẽ không cung cấp tài nguyên cho cậu nữa. Cậu có thành công được hay không, tùy vào số phận."

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Thư Bạch đầy nước mắt, nhìn kỹ lại còn có chút méo mó: "Rõ ràng chúng ta mới là người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em ở bên anh mấy chục năm mới có được chút thân thiết, tại sao Tạ Sưởng vừa đến là em mất hết tất cả?"

"Anh còn cố ý dùng em để kích thích anh ta, Triệu Vũ Ngôn, anh thật sự nghĩ em không nhìn ra sao?!"

Cảm xúc Triệu Vũ Ngôn không chút d.a.o động: "Nói xong chưa? Biết rồi thì cút đi."

Tôi tựa vào cửa sổ tầng hai, nhìn thấy mọi thứ.

Không ngờ Chu Thư Bạch thật sự thích Triệu Vũ Ngôn.

Có lẽ đây là một bước đột phá không tồi.

Tôi cầm chiếc bút máy Triệu Vũ Ngôn thường để ở đầu giường, viết vài chữ lên một chiếc cà vạt, rồi ném xuống lầu về phía góc khuất của camera.

Chu Thư Bạch quả nhiên nghe thấy động tĩnh, đi tới nhặt lên. Khoảnh khắc nhìn rõ những chữ viết trên đó, sắc mặt cậu ta biến đổi liên tục.

Tôi quay người, đóng chặt cửa sổ.

Thành công rồi.

Chu Thư Bạch nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội mà tôi trao. Tình cảnh hiện tại của cậu ta không hề dễ chịu, tiếp tục muốn quay lại với Triệu Vũ Ngôn.

Với cái đầu của cậu ta, cách tốt nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra chính là đẩy tôi đi thật xa.

Tôi nở nụ cười đầu tiên sau một thời gian dài.

Người có thể xử lý Triệu Vũ Ngôn, sắp đến rồi.

Tôi sắp được giải thoát rồi.

 

 

back top