Về phòng, tôi cảm thấy cực kỳ chán nản.
Gọi bạn thân Dương Uy đi uống rượu.
Vừa mới khởi động xe, Thẩm Kỷ Lâm mặc đồ ngủ chạy ra hỏi tôi: “Muộn thế này rồi, anh đi đâu?”
Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, cảm thấy người này vừa giả tạo vừa vô liêm sỉ.
Vừa nãy còn muốn đạp c.h.ế.t tôi, giờ lại tỏ vẻ quan tâm tôi.
Chậc, thật khiến người ta thấy ghê tởm.
Tôi cười lạnh: “Đương nhiên là đi tìm omega sẵn lòng sinh con cho tôi rồi.”
Thẩm Kỷ Lâm trợn tròn mắt: “Không được, anh không được đi!”
Vừa nói vừa bám chặt vào cửa xe.
Tôi nổi cáu, đạp ga phóng đi thẳng.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Thẩm Kỷ Lâm ngã xuống đất.
Tôi thu lại ánh mắt, thầm nghĩ đáng đời.
Dương Uy nghe chuyện của tôi xong, lập tức gọi cho tôi một omega mềm mại, dẻo dai.
“Cậu là quá mềm lòng, tôi mà là cậu thì xích cậu ta lại, xem cậu ta còn chống cự kiểu gì.”
“Thôi bỏ đi, vô vị, tôi cũng không phải không có ai khác ngoài cậu ấy.”
Em omega mềm nhũn tựa vào người tôi, tôi ôm eo em ấy.
Em ấy liền bạo dạn ngồi lên đùi tôi, lấy ly rượu trong tay tôi.
Giọng nũng nịu: “Mạnh thiếu, em đút anh nha.”
Tôi cười: “Được thôi, bảo bối.”
Nhưng tôi không ngờ em omega dùng miệng đút.
Đúng lúc tôi định né tránh, đột nhiên, cửa phòng bao bị đạp tung.
Một tiếng gầm giận dữ từ bên ngoài truyền đến: “Mạnh Nham!”
Tôi quay đầu nhìn theo hướng âm thanh.
Thẩm Kỷ Lâm đứng ở cửa, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào em omega trên người tôi.
Em omega sợ đến run rẩy, nuốt ngụm rượu trong miệng xuống.
Sợ hãi rúc vào lòng tôi, tôi vỗ nhẹ lưng em ấy an ủi.
Thẩm Kỷ Lâm nắm chặt tay, gào lên một cách thê lương: “Chồng ơi, anh không cần em nữa sao?”
Tiếng cậu ấy cực kỳ lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán bar.
Ai cũng ngừng nhảy, ngừng uống, kéo đến xem trò vui.
Chẳng mấy chốc, cửa đã bị vây kín mít.
Mọi người nhao nhao mắng tôi không phải người.
Thẩm Kỷ Lâm nghe thấy, quay đầu phản bác: “Chồng tôi rất tốt, mọi người đừng nói anh ấy như vậy, đều là lỗi của tôi.”
Cộng thêm ánh mắt tủi thân của cậu ấy, khiến tôi trông đặc biệt giống một tên cầm thú.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi càng thêm khinh miệt.
Tôi: “......”
Không, cậu ấy có bị điên không vậy!
