“Cạch!”
Bật lửa phát ra một tiếng kim loại giòn tan, ngọn lửa xanh lam leo lét bùng lên trong tầng hầm tối tăm.
Chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm của Sầm Việt.
Anh hơi cúi đầu, đưa điếu thuốc đến gần chòm lửa.
Đầu t.h.u.ố.c lá lập tức sáng lên đỏ rực, một làn khói trắng xám bay lên, làm nhòe đi vẻ u ám giữa hàng lông mày của anh.
Anh ngậm điếu thuốc, đứng từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, bị tra tấn đến mức thịt nát m.á.u chảy.
Chỉ có lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, chứng tỏ người này còn sống.
Nhưng gân tay gân chân đã sớm bị cắt đứt, cơ thể đa chấn thương gãy xương, sống mũi sụp, sưng tấy tím bầm, khuôn mặt thảm hại đến không nỡ nhìn.
Quả thực còn thê thảm hơn cái chết.
Đối diện với cảnh tượng kinh hoàng này, tôi đứng một bên, lòng vô cùng kinh hãi, run rẩy không ngừng, chỉ muốn co rúm lại thành một cục.
Sầm Việt nhìn quanh những người ở phía dưới, ai nấy đều mang tâm tư khác nhau nhưng không giấu nổi sự kinh sợ, giống như một lời cảnh cáo, cũng như một sự răn đe.
Giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn:
“Dám tự tiện đưa tay chạm vào đồ của ông đây, đây chính là kết cục!”
Câu nói này gần như trùng khớp với lời anh đã nói với tôi hai hôm trước:
“Làm gì ư? Dám lấy đồ của ông đây, ông đây sẽ xẻ thịt nó thành tám mảnh, sau đó tổ chức tang lễ cho thật long trọng!”
Tôi run rẩy càng dữ dội hơn.
Người này chỉ vì nuốt riêng một lô vũ khí không mấy quan trọng của Sầm Việt mà đã bị đánh ra nông nỗi này.
Còn tôi thì sao?
Tôi, một thiếu gia giả đã chiếm tổ chim của người khác, kẻ thủ ác khiến anh phải lưu lạc, bôn ba, vật lộn giữa ranh giới sinh tử bao nhiêu năm qua, e rằng dù bị anh xẻ thành tám mảnh cũng chưa đủ để giải hận.
