TÔI LÀ CHIM HOÀNG YẾN CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN CŨNG LÀ THIẾU GIA GIẢ TRONG TIỂU THUYẾT

Chương 6

“Tiểu Úc, con về mà sao không báo trước cho chúng ta một tiếng?”

Dì Từ thấy tôi, vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng nhận lấy vali hành lý trong tay tôi.

Tôi không hề tỏ ra khác thường, cười híp mắt như mọi khi, tiến tới gần: “Haizz, báo trước rồi, sao còn gọi là bất ngờ được ạ?”

Lần này tôi đã không về nhà được một năm rưỡi rồi.

“Ba mẹ có ở nhà không ạ?”

Dì Từ nói: “Lần này con về thật đúng lúc, tiên sinh và phu nhân đều ở nhà, cả đại thiếu gia và đại tiểu thư cũng đang ở đó!”

Đều ở nhà ư?

Trùng hợp vậy sao?

Sau khi ba tôi hoàn toàn giao quyền cho anh trai và chị gái, bình thường ông chỉ thỉnh thoảng nắm bắt định hướng lớn của tập đoàn, nhưng anh trai và chị gái tôi thì bận rộn vô cùng, không phải bay khắp nơi thì cũng là tăng ca họp hành điên cuồng ở công ty.

Ngay cả trước khi tôi đi du học, cả gia đình cơ bản cũng ít khi sum họp.

Cả nhà có thể tụ họp đầy đủ, cơ bản là vào các ngày lễ hoặc Tết…

Và khi có chuyện lớn xảy ra.

Tôi khẽ thở dài, đã có linh cảm mách bảo.

Thật sự không được thì đành quay lại nghề cũ thôi.

Sống ở đâu mà chẳng là sống?

Lúc này dì Từ đẩy cửa ra, phấn khích kêu lên: “Tiên sinh, phu nhân, tiểu thiếu gia về rồi!”

Tôi cũng bước vào phòng khách.

Quả nhiên, ba, mẹ, anh trai và chị gái tôi đều ở đó.

Thấy tôi, trong mắt họ đều lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng sâu thẳm trong sự ngạc nhiên đó, lại là một cảm xúc phức tạp hơn.

Tôi giả vờ như không biết gì, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng khi về nhà như mọi khi, cười vẫy tay, nhanh chóng bước tới, ôm mẹ một cách tự nhiên: “Ba mẹ, anh, chị, con về rồi!”

Cảm nhận được cơ thể mẹ hơi cứng đờ trong thoáng chốc, ngay sau đó bà dùng một cái ôm chặt hơn để che giấu.

Mẹ nhanh chóng buông tôi ra, ánh mắt như đo từng centimet trên khuôn mặt tôi, như đang cố gắng tìm kiếm những nét giống giữa tôi với bà và ba, nỗi đau thoáng qua trong mắt bà bị tôi bắt gặp, nhưng nhanh chóng bị che đậy bằng nụ cười dịu dàng và nhớ nhung:

“Úc Úc về rồi, sao không báo cho chúng ta một tiếng? Lâu như vậy không về, đâu phải không mua nổi vé máy bay, cái đứa nhỏ vô lương tâm này…”

Ba tôi vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh như thường lệ, trải qua nhiều năm bôn ba thương trường, cảm xúc trong mắt ông không để lộ nhiều, ông vỗ vai tôi, giọng điệu quan tâm: “Về rồi à? Đói không? Bọn ta đã ăn rồi, con có cần dì Từ làm gì đó cho con ăn không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần ạ.”

“Ôi chà, chúng ta còn tưởng em chơi quên đường về ở nước ngoài rồi chứ, cả một tháng không thèm trả lời tin nhắn của chúng ta…”

Giọng nói trêu chọc của chị gái vang lên bên tai, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại ẩn chứa một tia không đành lòng… và nghi ngờ.

Anh trai tôi mặc vest trắng, khí chất ôn nhuận như ngọc, anh cũng ôm tôi một cái, cười hiền hòa: “A Úc, em đi đường xa cũng mệt rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm nhé.”

Anh làm như không có gì chỉnh lại cổ áo cho tôi như hồi còn bé, tôi dường như nghe thấy anh khẽ thở dài bên tai tôi.

Mọi người, hình như đều đã biết rồi…

Họ chắc là đã đi làm xét nghiệm ADN rồi nhỉ?

Dù sao thì cách đây không lâu tôi vừa đi kiểm tra sức khỏe, trong đó có cả lấy máu, cơ sở y tế ở nước ngoài đó nhà họ Tịch cũng có đầu tư, lén lút lấy dữ liệu ADN của tôi để làm xét nghiệm huyết thống không thành vấn đề.

Cả gia đình này không phải là người thường, nếu không có bằng chứng xác thực, họ sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Sầm Việt có lẽ cũng sắp được tìm về rồi.

Tôi không khỏi cười khổ trong lòng.

Sống lại một kiếp vẫn không tránh khỏi số phận làm sát thủ.

Chỉ là hiện tại vẫn chưa thể vạch trần, tôi đành giả vờ như không hề nghi ngờ gì, cười đùa vui vẻ với anh chị.

Tôi: “Chị, chị gái thân yêu nhất của em, hơn một năm không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra!”

Chị gái khoanh tay cười như không cười: “Ý em là, trước đây chị không đẹp à?”

Tôi: “…”

Tôi lắp bắp: “Không, chị, chị luôn rất đẹp mà.”

Chị gái cao quý lạnh lùng quay đầu đi, tao nhã uống một ngụm trà: “Chị không thèm để ý đến em.”

Anh trai đứng bên cạnh cười híp mắt không nói gì.

Tôi làm bộ bi thương, trách móc nhìn anh: “Anh, lâu như vậy không gặp, anh không nhớ em sao? Em chẳng lẽ không phải là đứa em trai được anh cưng chiều nhất sao?”

Anh trai: “…”

Anh trai: “Nếu anh không nhớ lầm, tháng trước anh đi công tác ở nước M, mới gặp em một lần, em còn lừa anh năm triệu đô la, nói là để đầu tư một bộ phim, số tiền năm triệu đô la đó ném xuống sông còn nghe được tiếng động…”

Tôi ôm đầu: “…Em mệt quá, sao đầu em chóng mặt thế này, ba, mẹ, chị, em về phòng nghỉ đây…”

Anh trai bị tôi chọc cười.

Tôi lăn lê bò lết về phòng.

Căn phòng giống hệt như lần cuối tôi rời đi, được dọn dẹp sạch sẽ.

Tôi chạm ngón tay vào mặt bàn, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa nhẹ, không có gì cả.

Dù là trên giường, trên bàn hay trên ghế, đều không có chút bụi bặm nào.

Tôi cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

 

back top