TÔI LÀ CHIM HOÀNG YẾN CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN CŨNG LÀ THIẾU GIA GIẢ TRONG TIỂU THUYẾT

Chương 8

Tối hôm đó tôi trở về biệt thự của Sầm Việt.

Tôi tắm rửa xong ngồi trước bàn sách, lấy một quyển sách ra đọc.

Tôi nhận được tin, ba mẹ tôi đã liên lạc với quản lý nhà hàng để tìm Sầm Việt rồi.

Sầm Việt có lẽ cũng sắp biết sự thật, cũng nên là lúc chúng tôi đường ai nấy đi rồi –

Ba mẹ đã nuôi tôi bấy nhiêu năm, tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ, khiến họ lâm vào cảnh khó xử.

Rời đi, là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là sống lại một kiếp, vẫn là một mình cô độc.

Lúc này, Sầm Việt đã về.

Vừa bước vào cửa, tôi đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng trên người anh.

Đôi mắt người đàn ông lạnh lùng ngông cuồng, toát lên vẻ bạc bẽo khiến người ta lạnh sống lưng, chiếc áo khoác đen càng làm nổi bật khí chất giống như một tên sát nhân biến thái.

Tôi: “…”

Mặc dù ở nước ngoài tôi đã quen với cảnh này, nhưng! Sau này anh về nhà họ Tịch thật, có thực sự không làm cho một bà giúp việc nào đó sợ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử không đấy?

Nhưng khi thấy tôi, sự lạnh lùng trong mắt anh tan biến, nhuốm chút ý cười, anh khẽ ho một tiếng: “Anh về rồi.”

Tôi nhìn anh một cái, thấy trên mặt anh không có gì khác thường, dường như vẫn chưa biết tôi là thiếu gia giả của nhà họ Tịch.

Sầm Việt chào tôi một tiếng như vậy, rồi thong thả đi vào phòng tắm.

Đợi anh quấn khăn tắm đi ra, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhíu mày, như gặp phải vấn đề khó hiểu: “A Ngọc, trước đây anh đã nói với em là anh bị bỏ rơi từ nhỏ, không có cha mẹ đúng không?”

“Hôm nay, cha mẹ ruột của anh đã tìm đến tận cửa rồi.”

Anh có vẻ mặt bình tĩnh, mang theo sự thờ ơ của một người ngoài cuộc.

Tôi giả vờ ngạc nhiên vừa vặn: “Cha mẹ ruột của anh?”

Sầm Việt cười khẽ vài tiếng: “Đúng vậy, chính là nhà họ Tịch, hào môn ở Kinh Thành đó, nói ra cũng thật m.á.u chó, kẻ thù của cha ruột anh đã nhặt một đứa trẻ bị bỏ rơi ở bệnh viện, đánh tráo anh và đứa bé đó, cha mẹ họ đã nuôi dưỡng đứa giả mạo đó hai mươi mốt năm…”

Giọng nói thậm chí còn mang theo sự hứng thú nồng đậm: “Thật thú vị.”

Tôi: “…”

Tôi thăm dò hỏi: “Vậy anh, có biết thiếu gia giả đó là người như thế nào không?”

Sầm Việt: “Người sắp chết.”

Tôi: “…”

Sầm Việt lười biếng dựa vào ghế, lộ ra một nụ cười đáng sợ: “Chiếm thân phận của tao bao nhiêu năm, nó thì ăn ngon mặc đẹp, còn ông đây lại phải buộc đầu vào thắt lưng để đánh đổi mạng sống!”

Anh đè nén sự ghen tị, không cam lòng và sự xấu xa ẩn sâu trong mắt: “Em nói xem, anh, có nên hận không?”

“Ông đây phải g.i.ế.c c.h.ế.t nó!”

Tôi mím môi, lời muốn nói ra sự thật lại bị nghẹn lại trong cổ họng.

“Không nói đến kẻ mất hứng này nữa.”

Sầm Việt không phát hiện ra vấn đề của camera giám sát, vòng tay ôm lấy tôi từ bên cạnh, cúi đầu ghé vào hõm cổ tôi, hít hà mạnh mẽ như một tên biến thái.

Một tay ném cuốn sách cản trở trước mặt tôi sang một bên, tay kia cũng vén áo ngủ của tôi lên, mò xuống phía dưới…

Sầm Việt thực sự rất đẹp trai, nhưng tôi nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện điểm giống anh và ba mẹ tôi, chỉ có đôi mắt phượng rất giống mẹ tôi. Cũng không trách tôi không nhận ra, vì có rất nhiều người có đôi mắt phượng dài. Vài năm trước, ông chủ Thẩm Triệt thuê tôi g.i.ế.c một tên trùm xã hội đen nhỏ, cũng có một đôi mắt phượng đẹp và lạnh lùng.

Những bộ phận khác trên cơ thể Sầm Việt dường như đều là do anh tự mình phát triển, tuấn mỹ và ma mị, tiếc là khí thế quá hung hãn và sắc bén, luôn khiến người ta bỏ qua vẻ ngoài của anh. Giờ đây anh thu lại sự sắc bén, khàn giọng nói: “A Ngọc, anh muốn…”

Không biết có phải vì sự kìm nén đến cực điểm đã hoàn toàn bật ngược trở lại không, lúc này trong lòng tôi lại không hề dâng lên chút hoảng sợ hay kinh hoàng nào, thậm chí còn bị sắc đẹp của anh mê hoặc đến hồn vía lên mây.

Còn mang theo chút cảm giác buông xuôi mặc kệ và sự kích thích, khoái cảm vì giấy sắp không gói được lửa.

Không sao cả, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm.

Làm trước rồi tính.

Chúng ta đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cùng nhau sa đọa đi.

Chạy thoát được, thì chạy.

Không chạy thoát được, thì chết.

Tôi hoàn toàn lột bỏ lớp vỏ bọc ngoan ngoãn giả tạo kia, khiêu khích ngoắc ngón tay với anh, cười ngông cuồng: “Sầm Việt, đến đây, làm c.h.ế.t tôi đi.”

Ánh đèn trần nhà ẩm ướt và mờ ảo, trong phòng xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp và tiếng nức nở vụn vỡ.

Tôi nằm sấp trên giường, đầu óc trống rỗng, nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, ngón tay nắm chặt chăn hơi run rẩy.

“A Ngọc, quay lại đây, để anh nhìn mặt em.”

Hơi thở ấm áp phả vào xương tai tôi, mang theo nụ cười vỗ về.

 

back top