TÔI LÀ THIẾU GIA GIẢ VẠN NGƯỜI GHÉT, PHẢI ĐI QUYẾN RŨ THIẾU GIA THẬT VÀ VỊ HÔN PHU CỦA HẮN

Chương 20

Trong phòng khách, Bách Tế cằm căng thẳng, mắt u ám, nhìn Lục Cẩm Mặc đã mặc quần áo chỉnh tề, trong mắt bốc lên sát khí hừng hực, hắn thực sự có chút muốn g.i.ế.c người.

Ôn Liệt Giác luôn cúi đầu, tận mắt chứng kiến, vẫn đau lòng như d.a.o cắt, nhưng cuối cùng lại nghĩ: Xán Bảo có vui không?

Môi trường sống từ nhỏ đã dạy Lục Cẩm Mặc rằng muốn có thứ gì thì phải giành giật, dù đầu rơi m.á.u chảy, nên cậu ta rất biết nhìn thời thế, tỏ ra rộng lượng hơn nhiều: “Đồng Xán là người của tôi, cậu ấy không thể tách rời khỏi tôi.”

Bách Tế cười lạnh: “Nói năng quả thật rất ngang ngược.”

Tên tạp chủng nhỏ này thực sự đáng chết.

Bách Tế vốn lịch thiệp điềm tĩnh không kìm được chửi thề trong lòng.

Hắn đang định gọi vệ sĩ vào, bị Lục Cẩm Mặc ngắt lời: “Bách Tổng, anh còn muốn Đồng Xán chạy trốn thêm lần nữa sao?”

Mắt Bách Tế nguy hiểm nheo lại: “Ý cậu là gì?”

Lục Cẩm Mặc cười khẩy: “Anh hiểu tôi đang nói gì.”

Cậu ta đột nhiên lạnh lùng nhìn Ôn Liệt Giác đứng bên cạnh không nói lời nào, giọng điệu chán ghét: “Đồng Xán thích tên này, dù vậy, tôi sẽ không buông tay, anh cũng vậy, nhưng làm như thế chỉ khiến Tiểu Xán chán ghét phiền lòng, muốn trốn thoát.”

Bách Tế kìm nén cơn thịnh nộ ngút trời, nghe Lục Cẩm Mặc tiếp tục nói: “Chúng ta phải cho cậu ấy tự do, chỉ là sự tự do như vậy.”

Ôn Liệt Giác đột ngột ngẩng đầu.

Nói xong, Lục Cẩm Mặc đá một cú vào bàn trà, mặt kính lập tức rạn nứt, cậu ta hối hận rồi, đáng lẽ ra cậu ta không nên do dự.

Sau này cậu ta đã thông suốt, người như tôi cần được cưng chiều dỗ dành, chỉ cần một chút quan tâm rẻ tiền lộ liễu, sẽ ngượng nghịu vui vẻ trao cả trái tim.

Cậu ta đáng lẽ phải biết sớm hơn.

Bách Tế không biết nghĩ gì, cuối cùng vẫn ôm tôi đi.

Nghỉ học một tháng, Ôn Liệt Giác đã rút khỏi công ty trước đây, vì không muốn liên lụy người khác.

Bây giờ ổn định lại, anh ấy lại hợp tác với người khác làm dự án khác.

Những khó khăn này đương nhiên không nói với tôi.

Tôi thường xuyên sống cùng anh ấy, cùng nhau làm việc, không còn cách nào khác, Bách Tế tặng tôi một căn biệt thự, nói là có thể cho phép Ôn Liệt Giác dọn vào ở.

 

back top