TÔI LÀ THIẾU GIA GIẢ VẠN NGƯỜI GHÉT, PHẢI ĐI QUYẾN RŨ THIẾU GIA THẬT VÀ VỊ HÔN PHU CỦA HẮN

Chương 6

Dù tôi từng có chút tình cảm với hắn, nhưng sau đó không phải hắn cũng hoàn toàn xa cách với tôi rồi sao.

“Ý anh là gì?”

Hắn nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt tôi chuyển thành sự dò xét, ánh mắt khẽ động, cố gắng kiềm chế khí chất của mình để không quá mạnh mẽ: “Đừng sợ, tôi biết là thằng nhóc nhà họ Lục đã đưa cậu đi.”

Tôi cụp mắt xuống, nghe giọng điệu của hắn, có vẻ hắn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Lục Cẩm Mặc sau đó.

Cũng phải, lúc đó đêm khuya thanh vắng, trong xe kín đáo, Bách Tế dù có tài giỏi đến đâu cũng không phải thần tiên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dậy sóng vì lời nói của hắn.

Bách Tế đây là có ý gì?

Tôi tưởng mình che giấu rất tốt, nhưng thực ra Bách Tế đã nhìn thấu sự thay đổi trong ánh mắt tôi từ cảnh giác sang dò xét.

Bách Tế dùng bàn tay đeo găng tay đen xoay chiếc nhẫn trên ngón cái: “Tôi đưa cậu đến trường.”

Tôi lơ đãng gật đầu: “Ừm.”

Chiếc xe lăn bánh.

Phía sau, có một chiếc xe từ từ chạy ra từ con đường bên cạnh.

Lục Cẩm Mặc lại muốn châm một điếu thuốc.

Cậu ta không đến muộn, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi.

Với cậu ta, muốn có được thứ gì đó chưa bao giờ có chuyện trước sau, từ nhỏ cậu ta đã biết, muốn có người hay vật gì, chỉ có thể dựa vào khả năng của chính mình.

Lục Cẩm Mặc nhìn vào ngón tay mình, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng khóc nỉ non quyến rũ đó, ánh mắt u ám.

Cậu ta chỉ có thể đậu xe ở con đường bên cạnh, chờ đợi, quan sát.

Khoảnh khắc này, cậu ta căm ghét bản thân không đủ mạnh mẽ.

 

back top