TRẪM LÀ THIÊN TỬ SAO CÓ THỂ MANG THAI

Chương 10: Dấu Vết Rượu Hương Dũng Mãnh Vào Thân Thể

Điều phải đến cuối cùng cũng đến.

Khu vực săn bắn, bãi đất bằng, ngựa đen.

Cùng với Tiêu Ngọc đứng bên cạnh ngựa đen, mắt to trừng mắt nhỏ với ngựa đen.

Cao... cao quá.

Tiêu Ngọc lặng lẽ nắm chặt cây trường cung trong tay.

“Trẫm phải lên bằng cách nào?” Tiêu Ngọc nhìn Ngụy Sương đang nắm dây cương.

Ngụy Sương không nói, hắn khẽ động dây cương trong tay. Khi ngựa đen phối hợp bước đến, hắn duỗi chân dài vượt qua, dẫm lên bàn đạp đẹp trai xoay người lên lưng ngựa.

Động tác lưu loát sạch sẽ, thậm chí không để lại nửa điểm tín hương.

Tiêu Ngọc sợ ngây người.

Màn làm mẫu này của Ngụy Sương có gì khác biệt với việc miêu tả bằng miệng "như thế này như thế này sau đó liền lên ngựa" đâu?

Tiêu Ngọc thử nhấc chân, sau đó lại căng mặt.

Tiêu Ngọc năm tám tuổi vì chứng hàn mà bị tổn thương căn bản, quanh năm thể nhược. Khi được nuôi dưỡng ngoài cung cũng hiếm khi vận động kịch liệt.

Nói cách khác, với độ cao của bàn đạp, Tiêu Ngọc muốn sải chân lên ngựa, cần phải có người bên cạnh đỡ.

Nhưng bị ai đỡ lên cũng được, trước mặt Ngụy Sương thì không. Hôm qua tài b.ắ.n cung đã bị cười nhạo, hôm nay chỉ là lên ngựa thôi, mình nhất định làm được.

Tiêu Ngọc nhìn thẳng về phía trước, chắp tay sau lưng lạnh lùng ra lệnh cho Ngụy Sương trên lưng ngựa: “Xuống ngựa, đổi Trẫm.”

Ngụy Sương vững vàng dừng lại bên cạnh Tiêu Ngọc, giúp Tiêu Ngọc kéo thẳng đầu ngựa.

Tiêu Ngọc tiếp nhận dây cương, bình tĩnh cắn răng một cái, run rẩy dẫm lên bàn đạp.

Dây cương bị khẽ động, ngựa đen khó chịu đột nhiên vung đuôi. Thân mình Tiêu Ngọc đang treo lơ lửng giữa không trung đột nhiên gặp biến cố, thét lên không ổn, ngã nghiêng về phía sau.

Ngụy Sương đứng một bên, nhanh tay lẹ mắt túm chặt dây cương, bước nhanh di chuyển qua ôm Tiêu Ngọc vào lòng.

“Bệ hạ cẩn thận, con ngựa này tính dã, không ngại để Thần đổi một con.”

“Lại đến!” Tiêu Ngọc giơ tay ngăn Ngụy Sương, hắn bình phục hô hấp, thoát ra khỏi vòng ôm của Ngụy Sương, lộ ra ánh mắt chinh phục về phía ngựa đen không chịu quản thúc trước mặt.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần...

Đến lần thử thứ sáu, Tiêu Ngọc cuối cùng cũng mồ hôi đầm đìa xoay người lên lưng ngựa. Quần áo trắng tinh của Tiêu Ngọc dính đầy bùn đất do vó ngựa hất lên. Hắn ngồi cao trên lưng ngựa, đắc ý cười với Ngụy Sương.

“Trẫm có thể, đừng xem thường Trẫm.” Gân xanh trên mu bàn tay nắm chặt dây thừng của Tiêu Ngọc gần như nổi lên, càng thêm rõ ràng trên đôi tay vốn trắng nõn. Sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng ánh mắt lại không hề rụt rè.

Ngụy Sương khó khăn rời ánh mắt khỏi đôi kim đồng hổ phách kia. Hắn hít sâu nhắm mắt lại, đi đến trước ngựa đen nắm lấy dây cương, quay lưng lại ổn định giọng nói: “Bệ hạ theo nhịp của ngựa ngồi vững, Thần dẫn Người đi một vòng.”

Trên lưng ngựa lay động xóc nảy, Tiêu Ngọc lại không có vẻ khẩn trương sợ sệt ban đầu. Mỗi lần bị hất xuống lưng ngựa lúc lên, Ngụy Sương đều sẽ đỡ lấy hắn.

Tiêu Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy Sương. Vai rộng eo thon của Nhiếp Chính Vương dưới sự phụ trợ của kỵ trang trông càng có tỷ lệ đẹp hơn.

Đôi chân dài kia khiến Tiêu Ngọc không nhịn được nuốt nước miếng. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý tưởng.

Nếu Trẫm té ngựa khi đang phi nước đại, Ngụy Sương cũng có thể đỡ được Trẫm sao?

“Ngụy Sương.” Tiêu Ngọc lầm bầm lên tiếng: “Ngươi sẽ bảo vệ Trẫm đúng không?”

“Ân.” Ngụy Sương không dám quay đầu lại. Mùi Quế Hương khó hiểu trên người Tiêu Ngọc đột nhiên trở nên nồng hơn.

Hắn cắn răng thu liễm mùi rượu hương trên người mình, không dám để lộ nửa điểm tín hương trước mặt Tiêu Ngọc.

Khí vị kia, không phải tín hương của Khôn Giả... nhưng lại khiến người ta khó có thể ngăn cản hơn cả tín hương Khôn Giả.

Khi Quế Hương nồng, nó giống như được tẩm rượu. Khí vị trên người Tiêu Ngọc, giống như được sinh ra để hồi bổ cho mùi rượu hương trên người mình.

Ngụy Sương bị ý tưởng này của chính mình làm hoảng sợ, vừa hoàn hồn, dây cương trong tay đột nhiên buông lỏng—

“Tiêu Ngọc!”

Tiêu Ngọc như ma xui quỷ khiến kẹp chặt bụng ngựa. Tiêu Ngọc chưa từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa, bị ngựa đen mang chạy trốn đi.

Hắn chợt hoàn hồn, siết chặt dây cương trong tay muốn ngựa đen dừng lại.

Tiêu Ngọc không biết thả ngựa. Vì khẩn trương, hắn càng kẹp bụng ngựa càng chặt, tốc độ ngựa đen cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp đ.â.m vào hàng rào—

“Ngụy— Ngụy Sương!” Tiêu Ngọc theo bản năng gào tên Ngụy Sương cầu cứu. Hắn và ngựa càng ngày càng gần hàng rào. Nếu ngựa đen lao ra khỏi bãi săn, liền sẽ chạy vào rừng rậm sâu không lường được.

Tiêu Ngọc càng thêm hoảng loạn gào thét. Hắn thấp thỏm nhìn quanh, chân run rẩy hơi đứng lên, ý đồ nhảy xuống khỏi lưng ngựa đang phi nhanh để tự cứu.

“Bệ hạ!” Giọng Ngụy Sương tựa một tia chớp, c.h.é.m tan thần kinh mơ màng hồ đồ của Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc quay đầu lại, chỉ thấy Ngụy Sương cưỡi một con bạch mã khác đuổi theo.

“Ngựa không nghe lệnh, mau cứu Trẫm!” Tiêu Ngọc hoảng loạn kêu to về phía sau. Nghe tiếng vó ngựa dần đến gần, Tiêu Ngọc lại ngửi thấy mùi rượu hương khiến mình mê ly trên người Ngụy Sương.

Cảm giác an tâm khó hiểu thoáng chốc bao bọc Tiêu Ngọc. Hắn nghe thấy giọng Ngụy Sương vội vàng: “Buông bụng ngựa ra! Kéo chặt dây cương!”

Buông... buông ra...

Đại não đã treo, Tiêu Ngọc buông lỏng dây cương, lại càng kẹp chặt bụng ngựa.

Hỏng rồi.

Ngụy Sương dùng sức kéo roi ngựa.

Ngay khoảnh khắc ngựa đen lại lần nữa vụt đi, Tiêu Ngọc cảm giác phía sau nóng lên. Hắn lại lần nữa rơi vào vòng ôm tràn ngập rượu hương kia.

Ngụy Sương kịp thời đuổi theo, từ bạch mã nhảy lên, nhảy tới trên lưng ngựa đen mất khống chế dưới thân Tiêu Ngọc.

“Ngụy Sương!” Một cánh tay hữu lực vòng qua eo. Tiêu Ngọc quay đầu đi kinh hỉ hô to.

“Thần đây!” Ngụy Sương một phen vớt lấy dây cương, rống giận dùng sức kéo mạnh sang bên trái: “Quay đầu cho ta!”

Ngựa đen bị kiềm chế chỉ có thể quẹo sang trái. Khi đang chạy tốc độ cao bị buộc đổi hướng quay đầu, thân ngựa cao lớn lảo đảo bất an. Bốn vó ngựa đen rối thành một đoàn, lập tức hí vang ngã về phía bên trái!

“A!!!” Tiêu Ngọc cũng bị buộc đi theo ngựa đen ngã xuống. Hắn theo bản năng nắm lấy cánh tay đang ôm chặt eo mình.

“Đừng sợ, có Thần ở.” Giọng Ngụy Sương giống một chiếc kim thảnh thơi, đ.â.m sâu làm phẳng lòng Tiêu Ngọc đang phập phồng không chừng. Trái tim Tiêu Ngọc nhảy cực nhanh, nhưng lại vô cùng an tâm.

Trong lúc nguy cấp, Ngụy Sương theo bản năng bảo vệ Tiêu Ngọc. Bả vai rộng rãi rắn chắc hoàn toàn ôm Tiêu Ngọc vào lòng. Hai người cùng nhau bay ra ngoài. Ngụy Sương lót ở phía dưới, cánh tay tại chỗ trật khớp.

“Ngụy Sương... Ngụy Sương! Còn có thể động không Ngụy Sương?!” Tiêu Ngọc cảm giác mình và Ngụy Sương giống như trượt ra rất xa trên mặt đất, qua hồi lâu mới hoàn toàn dừng lại.

Hắn bị Ngụy Sương che chở chặt chẽ, đang bị khóa lại giữa mùi rượu hương tràn đầy.

Rõ ràng gần trong gang tấc, Ngụy Sương lại không có nửa điểm thanh âm. Ngay cả tiếng rên rỉ và tiếng hít thở cũng nhỏ không thể nghe thấy. Tiêu Ngọc hoàn toàn sợ hãi, hắn bắt đầu giãy giụa, lại không thoát khỏi hai tay che chở của Ngụy Sương.

“Ngụy Sương, Ngụy Sương, ngươi tỉnh rồi đúng không? Ngươi đừng dọa Trẫm.” Tiêu Ngọc nâng tay lên tùy tiện sờ soạng thân thể Ngụy Sương.

Không biết sờ tới chỗ nào, Tiêu Ngọc chạm vào một mảnh ấm áp ướt át, đầu thoáng chốc trống rỗng: “Ngụy Sương! Tỉnh lại! Trẫm ra lệnh ngươi tỉnh lại!”

“Ngô...” Ngụy Sương mở bừng mắt.

“Ngụy Sương!” Tiêu Ngọc cũng nghe thấy tiếng Ngụy Sương nghèn nghẹt, vui sướng chấn động.

Nhưng niềm hân hoan lại không chờ được bước đáp lại tiếp theo. Tiếng thở dốc của Ngụy Sương trở nên rất trầm, càng ngày càng nặng.

Tiêu Ngọc lại một lần nữa bị mùi rượu hương đầy người Ngụy Sương bao vây. Tiêu Ngọc chưa bao giờ ngửi được tín hương Càn Quân với nồng độ như thế.

Uy áp Càn Quân khiến mình thoáng chốc toàn thân mềm nhũn. Tiêu Ngọc như rơi vào ao rượu, ý thức bắt đầu mê ly, tiếng hít thở cũng theo Ngụy Sương trở nên thô nặng.

“Ô...!” Đệm thịt người dưới thân đột nhiên xoay người đổi vị trí. Lưng Tiêu Ngọc tê rần, tỉnh táo lại, tiếp theo trên người lại nặng thêm, Tiêu Ngọc thoáng chốc đã bị Ngụy Sương siết chặt dưới thân.

Lúc này Tiêu Ngọc mới phát hiện, ánh mắt Ngụy Sương không thanh minh.

“Ngụy Sương... Ngụy Sương, ngươi có khỏe không?” Tiêu Ngọc suy yếu mà thấp giọng gào, tin tức tố trên người Ngụy Sương quá nồng, thân thể hắn tụ không nổi một tia khí lực.

“Bệ hạ...”

Tiêu Ngọc nghe thấy Ngụy Sương đang gọi mình. Khác biệt với sự đạm nhiên cao lãnh ngày thường, giọng nói này khàn khàn và giàu từ tính, giống tiếng ca mê hoặc của giao nhân.

Tiêu Ngọc đột nhiên không phân rõ mình đang ở đâu. Xung quanh có hương thơm cỏ xanh, mùi tanh khổ của bùn đất, và còn có một đạo rượu hương làm người ta trầm luân.

Khuôn mặt Ngụy Sương càng ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng Ngụy Sương phả vào lông mi mình, gần đến hai người cánh mũi chạm nhau, tim Tiêu Ngọc loạn nhịp.

Thùng thùng — thùng thùng — thùng thùng —

Đầu óc Tiêu Ngọc lại trống rỗng. Hắn cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nghe không thấy, chỉ cảm thấy trái tim mình trong n.g.ự.c đang phập phồng kịch liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Và thứ tác động đến sự phập phồng của trái tim mình, là vệt rượu hương đang phủ trên người.

Rượu hương?

Rượu hương của ai?

Dễ ngửi... Thật thơm.

Tiêu Ngọc hơi hơi ngửa đầu, muốn bắt lấy rượu hương đang phiêu đãng bên cạnh, nhưng đôi đồng tử ngập nước lại chẳng thấy rõ được gì. Hai tai vang ầm ầm cũng không nghe rõ được gì.

Trên người nặng quá, tay nâng không nổi, hắn là ai? Hắn ở đâu? Mang hắn cho Trẫm!

Tiêu Ngọc muốn mở miệng, nhưng miệng cũng giống như bị phong bế. Tiêu Ngọc gấp đến độ duỗi chân, lại vẫn không làm nên chuyện gì.

Mình vẫn trầm luân trong mảnh rượu hương say lòng người này, bắt không được, sờ không được.

Tiêu Ngọc giãy giụa, thở hổn hển. Đôi môi chợt chạm vào một mảnh mềm mại.

Rượu... Rượu hương.

Chạm được rồi!

Đôi môi Tiêu Ngọc khẽ nhếch, nuốt vào mảnh mềm mại đưa tới kia. Hắn không phân biệt được là cái gì, chỉ biết mình đã tiếp nhận rượu hương mê say.

Rượu hương trong cổ họng càng ngày càng nồng, Tiêu Ngọc nheo mắt, ngửa đầu phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Ngụy... Ngụy... Ngụy...

Chủ nhân rượu hương có tên, có tên... Gọi là gì?

Là Ngụy gì?

“Ngụy Sương.”

Rượu hương chuyển qua bên tai, giọng nghẹn ngào đụng vào vành tai mẫn cảm. Tiêu Ngọc mở bừng mắt, hắn cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng của người trên người mình, hắn cũng lầm bầm gọi theo.

“Ngụy Sương.”

Tiêu Ngọc không biết, khi tín hương trên người Ngụy Sương mất khống chế, trên người mình cũng bộc phát ra mùi Quế Hương thơm ngào ngạt.

Sự nhu hòa ngọt ngào từ từ ăn mòn cảm giác và lý trí của Ngụy Sương.

Nó dụ dỗ Càn Quân đã mất khống chế trên người, hướng về tuyến thể chờ phân hóa của mình rót vào tín hương.

“Ngụy Sương.” Tiêu Ngọc chỉ có thể ngửi được hơi thở trên người Ngụy Sương. Hắn chủ động duỗi tay ôm lấy Ngụy Sương.

Mùi rượu hương bên tai nguy hiểm dời xuống. Cơ thể Tiêu Ngọc bản năng bắt đầu run rẩy, nhưng hai tay lại không khống chế được mà ôm chặt chủ nhân tín hương.

“Bệ hạ.”

Theo tiếng lầm bầm cuối cùng im lặng, sau cổ Tiêu Ngọc đau xót. Đại lượng rượu hương thoáng chốc dũng mãnh vào cơ thể.

Ý thức Tiêu Ngọc mê ly. Hắn tham luyến mùi rượu hương nơi chóp mũi, ôm Càn Quân trên người càng chặt, nhưng cơ thể lại chịu không nổi mà ngửa đầu cắn chặt vai Ngụy Sương.

Hồi lâu, rượu hương từ từ tan đi...

Tiêu Ngọc nhắm hai mắt hôn mê trên cánh tay Ngụy Sương. Nơi sau cổ, lờ mờ hiện lên một dấu ấn hoa quế, nhưng rất nhanh, liền ẩn vào dưới tóc biến mất không thấy.

back top