TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 10: Lời Cầu Xin Của Alpha

“Không ăn.”

Khương Thư Ngọc đã không còn vẻ bối rối như trước nữa. Anh đứng dưới chiếc dù của Văn Túc Thời.

Ánh mặt trời chói chang của mùa hè đều bị che khuất. Anh nhếch mép: “Cậu chủ Văn còn có việc gì khác sao?”

“Mời cậu ăn cơm chính là chuyện tôi cần hoàn thành.” Văn Túc Thời nắm lấy cổ tay Khương Thư Ngọc.

Cổ tay Beta tinh tế, anh ta chỉ cần nhẹ nhàng vòng tay là có thể nắm trọn. Alpha khẽ nói: “Thật sự không đi sao? Tôi tự mình xuống bếp.”

Văn Túc Thời không cho Khương Thư Ngọc cơ hội lùi lại. Anh ta cúi đầu áp sát trán vào trán đối phương.

Hơi thở nặng nề của hai người quấn quýt lấy nhau, rồi dần tan ra trong không khí tĩnh mịch này.

Khương Thư Ngọc không kháng cự, anh ngước mắt đối diện với đôi mắt Văn Túc Thời, đột nhiên nhớ đến lời Khương Trình đã nói trước đó—

“Văn Túc Thời chỉ sẽ kết hôn với Omega.”

Mà tuyến thể của anh lại khô cạn, không một chút sức sống, cũng không thể phóng xuất tin tức tố.

Beta không có thời kỳ đặc biệt, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của tin tức tố. Quả là một giới tính phái sinh thần kỳ.

Khương Thư Ngọc hơi ngẩng đầu. Môi anh chỉ cần nhích lên một chút nữa là có thể chạm vào Văn Túc Thời.

Beta cứ như vậy, ánh mắt chuyên chú hỏi đối phương: “Bữa cơm của Cậu chủ Văn, e rằng tôi không có vinh hạnh này để nếm thử.”

“Có.”

Văn Túc Thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Anh ta thử kéo tay Khương Thư Ngọc một chút.

Bước chân Beta lảo đảo, nhưng không có ý kháng cự. Đôi mắt Văn Túc Thời sáng rực lên. Anh ta cố nén khóe môi, làm ra vẻ lạnh lùng nói: “Xe tôi đỗ ngay bên ngoài, đi thôi.”

Khương Thư Ngọc ban đầu không nói gì. Anh cứ thế bị Alpha nắm tay đi về phía trước.

Chiếc dù sử dụng quyền dừng lại trên tay anh, anh muốn che cho ai thì che, cảm giác ngầm thừa nhận này lại khiến lòng Khương Thư Ngọc càng thêm hoảng loạn.

“Vì sao anh lại biết tôi ở đây?”

Khương Thư Ngọc đột nhiên dừng bước. Câu hỏi bất ngờ của anh không khiến Văn Túc Thời cảm thấy tức giận, ngược lại anh ta nghiêm túc trả lời: “Đoán, trước đây cậu bị ủy khuất liền thích đến chỗ này.”

Đúng vậy…

Thần sắc Khương Thư Ngọc xuất hiện một tia hoảng hốt. Địa điểm họ giao lưu nhiều nhất năm đó chính là khu mộ địa này.

Nơi đây chất chứa đủ loại tình cảm, cũng chất chứa khoảng thời gian tự do ít ỏi của họ.

“Cậu chủ Văn.”

Khương Thư Ngọc từ từ rút tay mình về. Xe Văn Túc Thời đang ở trước mắt anh.

Chỉ cần anh đi thêm một bước, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể lên xe, sau đó đi đến nhà Văn Túc Thời, xóa bỏ mọi hiểu lầm trước đây, hóa giải mọi hiềm khích. Nhưng anh hỏi: “Tôi nhớ, khi đó chúng ta cũng đã ăn chung một bữa cơm.”

Thật ra đó không tính là cơm, chỉ là hai người cùng nhau ăn một cái bánh kem. Và cũng chính sau lần đó, Khương Thư Ngọc đã chọn rời xa Văn Túc Thời.

Vẻ vui vẻ trên mặt Văn Túc Thời lập tức biến mất hoàn toàn. Anh ta không hề quay đầu lại.

Khương Thư Ngọc đứng sau lưng anh ta, như nói với anh ta lại như lầm bầm một mình: “Anh bây giờ thật là kỳ lạ. Anh rõ ràng nên tức giận rồi rời xa tôi, vì sao lại đến tìm tôi?”

“Nhưng tôi thấy anh cũng không vui vẻ. Văn Túc Thời, có đôi khi tôi luôn cảm thấy, khổ sở của tôi là vì gặp phải anh mà ra.”

Khổ sở của tôi là do anh tạo thành.

Khương Thư Ngọc không nói thêm. Anh nhẹ kéo vạt áo Văn Túc Thời. Alpha không nhúc nhích.

Anh mím môi dưới, xoay người định rời đi thì cổ tay anh đã bị người nắm lấy.

Ngay sau đó là tiếng cửa xe mở ra. Khương Thư Ngọc thậm chí không kịp phản ứng đã bị Văn Túc Thời ném vào trong xe. Anh kêu lên một tiếng, bị hành động này làm cho ngây người.

“Văn Túc Thời…”

Khương Thư Ngọc nhìn Văn Túc Thời vẻ mặt âm trầm, giọng nói nhỏ đi nhiều: “Sao vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ có phải tôi đã làm sai bước nào không.”

Văn Túc Thời mạnh mẽ đè Khương Thư Ngọc xuống. Tay anh ta chống ở hai bên thân thể Khương Thư Ngọc, thân hình hoàn toàn che khuất Beta.

Alpha nắm cằm Khương Thư Ngọc, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi mời một người ngay cả bạn bè cũng không tính là gì đến nhà tôi ăn cơm, còn nói rõ muốn tự mình xuống bếp, cậu nói người kia vì sao lại không muốn?”

“Thái độ tôi đã đặt rất thấp rồi.”

Văn Túc Thời biết Khương Thư Ngọc rời bệnh viện rồi trực tiếp vào nhà nghỉ thì hoàn toàn hết giận.

Anh ta muốn thử cùng Khương Thư Ngọc ở chung, ít nhất không thể để Khương Thư Ngọc luôn trốn tránh mình.

Có câu nói gọi là muốn bắt lấy trái tim một người đàn ông, thì cần thiết phải bắt lấy dạ dày người đàn ông đó trước.

Tốt, bây giờ anh ta chẳng bắt được cái gì cả!

Khương Thư Ngọc bị thần sắc Văn Túc Thời dọa sợ. Anh trấn tĩnh lại một chút, định trấn an Alpha đang nóng nảy này, nhưng giây tiếp theo một cái đầu liền vùi vào cổ anh—

Beta ngay lập tức mở to hai mắt, tim anh cũng dường như lỡ một nhịp. Tức thì, anh nghe thấy Văn Túc Thời nói với giọng hàm chứa vài phần ủy khuất: “Cầu xin cậu.”

“Cho tôi một cơ hội đi.”

 

back top