Khương Thư Ngọc dọn đến nhà mới từ nhà nghỉ, mang vài món quần áo ít ỏi của mình đặt vào phòng mới.
Căn phòng này diện tích kỳ thật rất lớn, phòng ngủ chính bên trong còn có phòng thay đồ, không gian tắm rửa độc lập.
Quần áo của anh khi đặt vào tủ quần áo liền có vẻ có chút đáng thương vô cùng.
Tuy nhiên Khương Thư Ngọc cũng không để ý. Tủ lạnh bên trong trống rỗng, anh tính toán ra cửa mua chút rau củ đặt trong nhà dự trữ.
Trong khoảng thời gian này anh không chuẩn bị ra ngoài làm thêm, chờ nghỉ ngơi nửa tháng rồi mới đi. Hiện tại tiền anh đã tích cóp đủ rồi, không cần thiết làm khó chính mình.
Kỳ thật Khương Thư Ngọc trong lòng rất rõ ràng, tình trạng thân thể anh không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không sống được mấy năm.
“Siêu thị đang khuyến mãi?”
Khương Thư Ngọc đối với khu vực gần đây đều không quá quen thuộc, cho nên anh tính toán trước tiên đi dạo quanh đây một vòng.
Không ngờ ra khỏi tiểu khu không xa liền gặp được một siêu thị đang tổ chức hoạt động khuyến mãi.
Căn nhà Văn Túc Thời chuẩn bị cho anh vô cùng tốt… Vô luận từ phương diện nào.
Nụ cười trên mặt Beta rất nhạt, nhưng rõ ràng đáy mắt cũng hiện lên ý cười. Anh bước vào siêu thị, sau đó cầm lấy giỏ mua hàng liền đi thẳng vào.
Khương Thư Ngọc sớm đã học được cách làm sao để giành mua và mua sắm những món đồ ăn rẻ hơn, bởi vì Khương gia có đôi khi còn không cho anh cơm ăn, còn nói là vì tốt cho anh, là để trừng phạt anh.
Trên thực tế Khương Thư Ngọc không có bất cứ sai lầm nào. Anh không có bất cứ sai lầm nào.
Đồ vật ở siêu thị này thật sự rất rẻ, Khương Thư Ngọc một hơi mua không ít.
Túi mua hàng rất nặng, ví tiền cũng xẹp đi một chút, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy thỏa mãn, khi đi ra khỏi siêu thị đều là khí vũ hiên ngang.
Anh đi bộ về chỉ mất mười phút. Cảnh đêm buổi tối phá lệ đẹp, đủ loại màu sắc ánh đèn hội tụ lại với nhau, giống như cầu vồng.
Dòng xe cộ như nước chảy, người đi đường trên phố cũng tản ra không khí nhẹ nhàng, ngay cả tâm trạng anh cũng tốt lên không ít.
“Hôm nay trăng cũng thật tròn.”
Bước chân Khương Thư Ngọc đi không quá nhanh, anh nhìn quanh, khá tò mò đối với cảnh vật xung quanh.
Hôm nay trời quang mây tạnh, buổi tối tự nhiên không có lớp mây dày đặc. Anh dừng lại, giơ điện thoại lên nhắm thẳng vào bầu trời, chụp lại vành trăng sáng này.
Ngay lúc anh thu điện thoại về, ánh mắt nhìn xuống, giây tiếp theo anh đột nhiên quay đầu nhìn về một chỗ.
Ở đó chỉ có lùm cây xanh khẽ lay động. Khương Thư Ngọc nheo mắt lại, sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Bước chân Beta dần dần nhanh hơn. Anh không quay đầu lại lần nào, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được có người đang theo dõi anh, chẳng qua thủ pháp theo dõi quá vụng về, dễ như trở bàn tay đã bị anh phát hiện.
Lúc này trong tiểu khu cũng rất yên tĩnh. Đèn đường được trang bị dường như ánh sáng đều lập lòe một chút.
Khương Thư Ngọc đột nhiên dừng bước. Anh hít thở thật nhẹ, ngay khoảnh khắc buông đồ vật trong tay xuống liền lập tức xoay người, không chút do dự đánh ra một quyền về phía sau. Anh gầy, nhưng không có nghĩa là sức lực nhỏ.
Ở Khương gia, ở trường học anh đã chịu quá nhiều trận đòn. Hiện tại anh sớm đã không phải là “cừu con” mặc người xâu xé.
Khương Thư Ngọc ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía người đàn ông đang khom lưng ôm bụng dưới, đáy mắt tràn đầy trào phúng: “Ngô Tài.”
Vô tài vô đức, cái tên này khi đặt cũng đầy ác ý a.
Ngô Tài ôm bụng dưới nhe răng trợn mắt, hắn gắt gao trừng Khương Thư Ngọc, thân thể run rẩy vì phẫn nộ: “Mày cái đồ hạ đẳng đáng chết.”
“Thời đại nào rồi, còn làm cái trò phong kiến này.”
Khương Thư Ngọc hoàn toàn không bị Ngô Tài công kích, anh xách túi mua hàng lên lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Còn có việc gì khác không?”
Ngô Tài cười lạnh một tiếng, hắn thẳng lưng, bắt đầu không tiếng động phát ra tin tức tố Alpha áp bức.
Hắn oán hận nhìn Khương Thư Ngọc, hận không thể lột da người trước mắt này: “Mày có biết không, trong khoảng thời gian này, vì mày… Khương Trình cảm xúc vẫn luôn không cao.”
“Mày nguyện ý làm chó l.i.ế.m của nó là việc của mày, dỗ không nổi nó cũng là việc của mày, cái đồ vô năng như mày dựa vào cái gì trốn tránh đổ lỗi lên đầu tao.”
Khương Thư Ngọc đã sớm xem Ngô Tài mấy người này khó chịu. Anh không chút lưu tình mắng Ngô Tài vài câu: “À, đúng rồi, tin tức tố mà mày tự hào đối với Beta như tao vô dụng.”
Ngô Tài tức giận đến cắn răng mở miệng, hắn nắm chặt hai nắm đấm, đột nhiên nhấc bước liền xông lên, hận không thể xé Khương Thư Ngọc thành mảnh nhỏ, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị Khương Thư Ngọc giẫm dưới chân.
Beta còn đang mang dép lê, lúc này đang đứng trên cao nhìn xuống hắn: “Alpha đây là một danh hiệu, chứ không phải là từ ngữ đại diện cho sự cường tráng. Ngô Tài, mày mọi mặt đều rất vô dụng.”
“Trước đây bị cái nhóm nhỏ của chúng mày bắt nạt, là tao vô dụng, tao không đánh lại nhóm người chúng mày. Nhưng một người thì không giống nhau.”
Khương Thư Ngọc giẫm lên mặt Ngô Tài. Sắc mặt anh không có chút ý cười nào, nhưng cố tình ngữ điệu nói chuyện lại nhếch lên: “Đồ phế vật, sau này bớt làm phiền tao đi, tao thấy ghê tởm.”
Beta vừa nói xong, ngay khoảnh khắc ngước mắt kia liền thấy Văn Túc Thời đang đứng dưới cột đèn đường.
Alpha một tay cắm túi quần, vẻ mặt vô tội nhìn anh, nhưng trong mắt tràn đầy chế giễu, thật giống như đang nói—
Oa nga, cậu quả thực quá lợi hại.
Khương Thư Ngọc cắn môi dưới, anh lập tức quay đầu đi trốn tránh ánh mắt Văn Túc Thời, ngoài miệng không nhịn được lẩm bẩm:
“Một tên Alpha quả là âm hồn bất tán.”
