“Đi điều tra xem Ngô Tài làm sao tìm được tiểu khu này, gần đây phái vài người canh chừng, đừng để cậu ấy xảy ra chuyện.”
Văn Túc Thời không về nhà, anh ta trực tiếp đi đến công ty, hơn nữa còn gọi thư ký tới.
Anh ta nhìn thư ký mặt mày hồng hào, vẻ mặt ghét bỏ đánh giá đối phương: “Cậu đang yêu à?”
“Tôi yêu anh ấy.”
Thư ký vẻ mặt nhộn nhạo: “Tôi muốn kết hôn với anh ấy.”
Văn Túc Thời: “…”
Thần kinh, đồ điên.
“Cút, ai thèm nghe chuyện tình yêu của cậu.” Sắc mặt Văn Túc Thời không tốt, hoàn toàn là điềm báo tức muốn hộc máu: “Lát nữa làm sạch sẽ mọi chuyện một chút, đừng để lại dấu vết gì.”
Thư ký cũng thu lại ý cười, hắn vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã rõ.”
Hắn nói xong liền tính toán rời đi, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì lại xoay người rụt rè nói: “Bên Văn gia còn tiếp tục theo dõi sao?”
“Theo dõi.”
Văn Túc Thời nhắc đến Văn gia thì sắc mặt hoàn toàn là hận ý và lạnh nhạt: “Tôi muốn xem bọn họ còn có thể sống được bao lâu.”
Cây bút máy trong tay anh ta xoay tròn, cuối cùng tùy ý ném lên bàn.
Cây bút lăn vài vòng trên mặt bàn, cuối cùng suýt soát dừng lại ở mép bàn.
Văn Túc Thời ngước mắt nhìn về phía thư ký, anh ta nói: “Là tôi không đủ cường đại, cũng là tôi quá mức yếu đuối.”
“Lần này, nói gì tôi cũng sẽ không buông tay.”
________________________________________
Khương Thư Ngọc hôm nay sáng sớm tinh mơ liền đi bệnh viện thay thuốc.
Vết thương sau lưng anh bị nhiễm trùng, không thể không tìm bác sĩ thay thuốc cho anh, và thành công nhận được ba lời răn dạy liên tiếp.
“Tôi đã nói với cậu rồi, vết thương của cậu không được đụng vào nước!”
“Lần sau sẽ không.”
“Thuốc phải thay mỗi ngày, không được lười biếng.”
“Vâng vâng, tôi sẽ làm.”
“Còn có về nói với bạn trai Alpha của cậu, trong khoảng thời gian này bồi bổ cho cậu nhiều vào.”
“… Tôi vẫn còn độc thân.”
Khương Thư Ngọc cuối cùng lại xách một túi thuốc nhỏ trở về.
Thân thể anh đặc biệt không thoải mái, cũng không biết có phải do quá nóng bức hay không, luôn cảm thấy không có khẩu vị gì, còn có chút mệt mỏi rã rời. Anh lý giải là do bị cảm nắng.
Khoảng cách lần trước anh gặp Văn Túc Thời đã qua gần hai tuần.
Trong khoảng thời gian này Văn Túc Thời cũng không nhắn tin cho anh, đương nhiên Ngô Tài cũng không đến quấy rầy anh, ngay cả Khương Trình cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không cần nghĩ cũng biết là Văn Túc Thời đã ra tay.
Khương Thư Ngọc tính toán ngày mai bắt đầu đi làm thêm. Hai ngày nay anh vừa vặn nhận được một công việc gia sư, dạy kèm học sinh tiểu học lớp 3 thì anh vẫn rất tự tin.
Anh từ bệnh viện trở về sau đó đi siêu thị, mua một chút thức ăn và sữa chua. Anh thèm ăn, còn muốn mua một ít quả mơ, nhưng nhìn mắt giá cả sau liền ủ rũ bỏ đi.
Quả thực đắt trên trời!
“Buổi tối nấu khoai tây hầm thịt đi.”
Khương Thư Ngọc vừa nhập mật mã vừa tự nói. Tâm trạng anh cũng không tệ lắm, nhưng ngay khoảnh khắc mở cửa đột nhiên liền dừng lại.
Beta chậm rãi nâng mắt lên, anh hít sâu, chậm rãi xoay người nhìn qua.
Trong góc bóng ma, một người đang cuộn tròn lại, rất lớn, đang mắt trông mong nhìn anh, trông thật đáng thương.
“Văn Túc Thời?”
Khương Thư Ngọc có chút kinh ngạc, không ngờ Văn Túc Thời sẽ đến nơi này, dù sao đối phương đã hơn mười ngày không đến.
“Anh làm sao vậy?”
Khương Thư Ngọc đi đến bên cạnh Văn Túc Thời. Anh nghe thấy trên người đối phương có một mùi thuốc rất nồng, nhưng cụ thể là mùi gì anh phân biệt không ra.
Nhưng anh có chút bài xích cái hương vị này, thậm chí nói là buồn nôn. Anh lùi lại mấy bước, theo bản năng nhíu mày: “Anh…”
“Cậu chán ghét tôi, cậu ghét tôi đến vậy sao?” Văn Túc Thời vẻ mặt bị tổn thương.
Anh ta nắm lấy ống tay áo Khương Thư Ngọc, phảng phất chịu ủy khuất to lớn: “Cậu đều không nhắn tin cho tôi, tôi lại làm cậu phiền chán đến thế sao!”
Nói xong câu cuối cùng Văn Túc Thời đều sắp gào lên, điều này làm Khương Thư Ngọc sợ hãi.
Anh hiếm thấy thoát khỏi sự nghèo nàn ngôn từ: “Tôi không có, anh cũng không nhắn tin cho tôi mà.”
“Cậu chính là ghét tôi, cậu vừa mới thấy tôi còn tránh tôi, có phải tôi làm cậu chán ghét không?”
Văn Túc Thời càng nói càng thương tâm: “Tôi đã biết, tôi đã biết…”
Khương Thư Ngọc chưa bao giờ thấy Văn Túc Thời bộ dạng này, anh luống cuống kéo người lên: “Vào nhà trước rồi nói được không?”
“Ừm.”
Văn Túc Thời ngoan ngoãn đi theo phía sau Khương Thư Ngọc. Hốc mắt anh ta đều đỏ, chỉ thiếu nước mắt rơi ra: “Cậu đi đâu?”
Khương Thư Ngọc đặt đồ vật trên tay xuống, anh quay đầu lại nhìn Văn Túc Thời: “Đi siêu thị mua thức ăn.”
“Anh ăn cơm trưa chưa?”
Khương Thư Ngọc cũng có chút ngượng ngùng. Anh đi đến trước mặt Văn Túc Thời ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Không biết có phải khoảng cách của họ quá gần hay không, Beta lại có thể ngửi thấy trên người Văn Túc Thời có một mùi thanh hương của quả bưởi, y hệt mùi hương ngày đó ngửi được trong buổi tiệc của Khương Trình, nhưng cố tình anh một chút cũng không bài xích—
“Chưa.”
Văn Túc Thời cẩn thận dùng ngón tay móc nhẹ mu bàn tay Khương Thư Ngọc. Anh ta khom lưng nhỏ giọng nói: “Tôi thật là khó chịu.”
“Vậy anh bị làm sao?”
Khương Thư Ngọc cũng trở nên nhỏ giọng hơn. Anh cảm giác Văn Túc Thời không giống bình thường, dường như yếu ớt đi không ít.
Beta chậm rãi nâng tay ôm lấy khuôn mặt Alpha, anh chăm chú nhìn chằm chằm Văn Túc Thời: “Anh khó chịu chỗ nào?”
Văn Túc Thời chớp mắt một cái, hô hấp anh ta đột nhiên nặng thêm, đột nhiên liền đẩy Khương Thư Ngọc ra rồi quay người đi. Alpha thấp giọng nói: “Tôi…”
“Anh?”
Khương Thư Ngọc hỏi xong giống như nhớ tới cái gì, anh cầm lấy điện thoại nhanh chóng tìm kiếm một chút, xác định xong mới nhỏ bước đi đến phía sau Văn Túc Thời, sau đó dùng ngón tay chọc chọc lưng Alpha, anh đè thấp giọng chất vấn: “Anh—”
“Kỳ mẫn cảm tới rồi!”
