“A Trình, cẩn thận trên đường.”
Dịch Nhất dựa vào khung cửa, hắn nhếch môi nhìn Khương Trình đã lên xe.
Ngay khoảnh khắc chiếc xe lái đi, hắn liền thu lại nụ cười, cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước n.g.ự.c đi vào: “Điều tra thế nào rồi?”
“Đã tra được, Khương Thư Ngọc hiện tại đang làm gia sư riêng ở nhà Tề gia.”
Quản gia đưa lên một túi tài liệu, hắn cẩn thận nhìn trộm thần sắc Dịch Nhất: “Thiếu gia, ngài dường như rất không thích Khương Thư Ngọc.”
Kỳ thật hắn biết Dịch Nhất và Khương Trình ở cùng nhau chỉnh Khương Thư Ngọc, nhưng ban đầu chỉ nghĩ là sự đùa giỡn nhỏ giữa bạn học.
Hiện tại mới phát hiện không thích hợp, tiểu thiếu gia của hắn dường như muốn Khương Thư Ngọc “thân bại danh liệt”.
“Tất nhiên tôi không thích Khương Thư Ngọc.”
Dịch Nhất rũ mắt xuống, hắn ngồi vào ghế sofa cầm lấy một quả nho ăn: “Thị lực Khương Trình không tốt có lẽ không thấy rõ, hôm nay Khương Thư Ngọc đẹp hơn nhiều so với trước đây.”
Khương Trình vì thích chơi bời cho nên bị cận thị, bất quá bình thường không mang kính người ngoài cũng không rõ ràng lắm.
Ngay cả lúc trời đã 5 giờ hơn không tính là đặc biệt tối, nhưng nhìn người vẫn là mơ hồ. Nhưng Dịch Nhất thì không.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy chỗ khác biệt của Khương Thư Ngọc, vẻ đẹp khiến người ta phiền chán.
“Tôi sớm đã biết cậu ta rất đẹp, một Beta lớn lên đẹp như vậy để làm gì, học tập cũng tốt, cho nên tôi càng muốn nhằm vào cậu ta.”
Dịch Nhất đắc ý cười một tiếng: “Khương Trình chắn ở trước mặt tôi làm bia đỡ đạn, cho dù sự việc bại lộ, bọn họ cũng sẽ nói tôi bị Khương Trình dạy hư, tôi là một đứa trẻ tốt, đúng không?”
Dịch Nhất quay đầu nhìn về phía quản gia, hắn nhìn như vô tội chớp chớp mắt: “Nếu cậu ta giống trước đây thành thật một chút thì tốt biết mấy.”
Quản gia cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ có thể gật đầu khom lưng phụ họa. Hắn nghe tiếng cười tùy tiện của Dịch Nhất, chỉ có thể không tiếng động thở dài.
________________________________________
Sáng sớm hôm sau Khương Thư Ngọc liền chạy tới Tề gia, nhưng vừa đi đến cửa biệt thự liền đụng phải hai người đi ra. Sắc mặt anh lập tức trở nên cảnh giác: “Khương Trình?”
Còn có Dịch Nhất… Hai người này sao lại ở chỗ này?
Khương Trình cao ngạo quét Khương Thư Ngọc một cái, đột nhiên phát hiện Khương Thư Ngọc đã thay đổi diện mạo, đẹp hơn nhiều so với bộ dạng uể oải trước đây.
Hắn lạnh lùng “Hừ” một tiếng, trong lòng tràn đầy không thoải mái. Khi đi qua liền trực tiếp dùng vai đẩy Khương Thư Ngọc ra: “Đến xem công việc của mày thế nào thôi.”
Trong lòng Khương Thư Ngọc lập tức dâng lên một trận bất an.
Lúc này Dịch Nhất cũng ở bên tai anh giả vờ thút thít một tiếng, theo đó là sự ác ý tràn đầy: “Tớ rất sợ hãi, tốt bụng thương hại cậu thôi nha.”
“Các người!”
Beta nhíu mày lại, anh lập tức quay đầu nhìn về phía Tề ba và Tề Tố đang đứng ngoài cửa, sắc mặt đều tái nhợt không ít: “Tiên sinh Tề.”
“Tiểu Khương lão sư.”
Sắc mặt Tề ba không được đẹp lắm. Ông đẩy Tề Tố đang khóc thút thít vào trong phòng, sau đó liền đóng cửa lại.
Ông cũng mặt lộ vẻ khó xử đi về phía Khương Thư Ngọc.
Sáng sớm hôm nay 6 giờ Tề Tố liền bò dậy khỏi giường, nói Khương Thư Ngọc sắp đến, cậu không thể để lại ấn tượng xấu.
Ban đầu Tề ba vẫn còn rất vui vẻ, còn nói với chồng mình con trai đã trưởng thành. Nhưng ngay lúc bọn họ ăn sáng, có người nhấn chuông cửa nhà ông.
Đến là hai người, một người tên Khương Trình, một người tên Dịch Nhất.
Ngày thường ông không quá chú ý chuyện thương nghiệp, cho nên chỉ nhận thức Dịch Nhất tương đối gần.
Ban đầu Tề ba còn tính toán mời bọn họ vào nhà làm khách, nhưng rất nhanh ông liền phát giác không thích hợp.
Khương Trình đứng trước mặt ông hốc mắt đỏ hoe, trông cực kỳ đáng thương: “Chào tiên sinh Tề, tôi là Khương Trình, anh trai Khương Thư Ngọc.”
Sắc mặt Tề ba khẽ biến: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Dịch Nhất thấy trạng lập tức ôm lấy Khương Trình, hắn cũng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chúng tôi hôm qua biết Khương Thư Ngọc tới nhà ngài dạy kèm con trai ngài là Tề Tố, có một chút chuyện chúng tôi suy nghĩ cả đêm vẫn là muốn nói cho ngài.
Cha ruột Khương Thư Ngọc đã xen vào tình cảm phu phu của cha ruột Khương Trình, dẫn tới cha ruột Khương Trình đáng tiếc ly thế.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Tề ba trở nên có chút khó coi: “Cho nên thì sao?”
Khương Trình ngay sau đó mở miệng, hắn vẻ mặt vô tội, trong mắt đều là bi thương: “Cậu ta ở trường học liền thường xuyên gây chuyện, trộm đồ vật, xen vào tình cảm người khác.
Khoảng thời gian trước cậu ta rõ ràng biết tôi thích một người anh, cậu ta còn cố ý đi câu dẫn đối phương, không những thế, cậu ta còn dịu dàng nói với bạn trai rất nhiều lời ái muội…”
“Chuyện này…”
Sắc mặt Tề ba hoàn toàn trầm xuống.
Trong lòng ông vẫn là không quá nguyện ý tin tưởng, dù sao Khương Thư Ngọc cho ông ấn tượng đầu tiên rất tốt, trông không giống như hai người kia nói.
“Tôi biết ngài không tin, nhưng sự thật là như thế.” Dịch Nhất tìm kiếm ảnh chụp lịch sử trò chuyện ra cho Tề ba xem, hắn vẻ mặt oán hận:
“Cậu ta kỳ thật rất thống hận mình là Beta, cảm thấy mình nếu là Omega thì có thể thuận lý thành chương cướp đi bạn trai người khác.
Cậu ta cùng cha ruột mình giống nhau độc ác, ngài cũng không muốn cậu ta dạy hư con trai ngài đi.”
Dịch Nhất sớm đã điều tra xong, Tề Tố là một Beta, Tề ba khẳng định sẽ phản cảm với điểm này.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra Tề ba liền cau chặt mày, nhưng giây tiếp theo Tề Tố liền xông ra, trực tiếp ôm lấy Tề ba: “Không có khả năng, tiểu Khương lão sư là người rất tốt, các người nói bậy!”
“Tề Tố!”
Tề ba quát lớn cậu không lễ phép, nhưng Khương Trình cũng không tức giận, hơn nữa khom lưng nói:
“Cậu ta cũng là dùng cách này lừa chúng tôi, chúng tôi không phải muốn ly gián gì, hơn nữa thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Ba tôi không thích cậu ta, cậu ta cũng rất phản nghịch, khoảng thời gian trước còn vì làm sai sự tình mà chịu phạt.”
“Nói dối!”
Tề Tố vẫn là không tin, thậm chí muốn xông ra ngoài lý luận một phen, nhưng Tề ba rất nhanh liền ngăn cản cậu: “Ba sẽ suy xét kỹ.”
“A Trình, chúng ta đi thôi.”
Dịch Nhất đã thấy Khương Thư Ngọc, hắn kéo ống tay áo Khương Trình. Hai người nhìn nhau sau liền xoay người rời đi.
Trước khi đi Dịch Nhất còn quay đầu lại nhìn Tề ba, hắn vẻ mặt lo lắng nhìn Tề ba, thấy sắc mặt Tề ba thay đổi nhiều lần sau mới vừa lòng.
“Tiểu Khương lão sư.”
Tề ba đi đến trước mặt Khương Thư Ngọc, ông trầm mặc vài giây sau mới nói: “Tôi cảm thấy cậu có lẽ không quá thích hợp tiếp tục dạy Tề Tố.”
Đồng tử Khương Thư Ngọc run lên. Anh xoay người nhìn về phía hai người rời đi, nháy mắt liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Anh hướng Tề ba lắc lắc đầu, nhưng muốn nói cái gì cũng không nói được. Khương Trình và Dịch Nhất đã tạo quá nhiều tin đồn về anh, chiêu này thử lần nào cũng linh.
“Tôi là tin tưởng cậu, nhưng là tôi không dám đánh cược.”
Tề ba bất đắc dĩ quay đầu, ông hít sâu: “Tôi là một người cha mà.”
Khương Thư Ngọc vốn dĩ muốn nói chuyện, nghe vậy lập tức khựng lại.
Anh chậm rãi lùi về phía sau một bước, ánh mắt thoáng nhìn Tề Tố đang ghé vào cửa sổ khóc thút thít.
Môi anh mấp máy, vẫn là trầm mặc. Hốc mắt Beta nổi lên ánh nước, nhưng chậm chạp không rơi xuống.
Anh lặng im một lát mới nói: “Cha tôi năm đó không biết ông ấy đã kết hôn, sau khi biết người đàn ông kia lừa ông ấy liền trực tiếp nhảy lầu tự sát.”
Nói xong câu đó Khương Thư Ngọc trực tiếp xoay người rời đi. Anh cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ không thể che giấu. Anh nghiến răng phát ra âm thanh: “Khương Trình!”
Nếu đã thích nói chuyện như vậy, thì hắn nhất định phải xé miệng Khương Trình không thể!
Khương Thư Ngọc bình tĩnh vài giây. Anh lấy điện thoại ra gửi cho Khương Trình một tin nhắn: 【 Anh, ra gặp mặt đi. 】
Đây là lần đầu tiên anh gọi Khương Trình là anh, cũng sẽ là lần cuối cùng.
Khương Trình đang ngồi trong xe thấy tin nhắn này thì trên mặt là nụ cười không thể ngăn cản. Hắn nhếch môi đắc ý nhướng mày: “Dịch Nhất, Khương Thư Ngọc hẹn tớ gặp mặt.”
“Nói không chừng cậu ta là muốn cầu xin cậu tha thứ đấy.” Dịch Nhất bất động thanh sắc nhếch môi lên, trong lòng đã sớm mắng Khương Trình trăm ngàn lần là ngu xuẩn: “Cậu có muốn đi gặp một lần không?”
“Đương nhiên, cậu ta thật vất vả mới cầu xin tớ một lần.” Khương Trình báo địa chỉ Khương Thư Ngọc gửi tới, giữa mày tràn đầy sự trương dương: “Lát nữa tớ quay video cho cậu, để cậu xem cậu ta cầu xin tớ như thế nào.”
Dịch Nhất cười nhẹ một chút, hắn nhướng đuôi lông mày, vẫn chưa nói một lời.
Nơi Khương Thư Ngọc hẹn có chút hẻo lánh, coi như là khu vực thành thị thôn, nơi này rất nhiều ngõ nhỏ, phòng ở cũng tương đối cũ nát.
Khương Trình xuống xe khi vẻ mặt ghét bỏ, bất quá nhìn thấy Khương Thư Ngọc nháy mắt liền cười: “Tìm tôi làm gì?”
“Muốn cùng anh nói chuyện một chút.”
Khương Thư Ngọc đứng ở giao lộ chờ Khương Trình.
Anh xuyên qua đối phương nhìn về phía Dịch Nhất đang ngồi trong xe.
Dịch Nhất cũng đã nhận ra ánh mắt anh, cực kỳ khiêu khích nhướn mày.
Từ trong mắt Omega, Khương Thư Ngọc liền hiểu rõ hết thảy này sợ đều là Dịch Nhất bày mưu tính kế, dù sao đầu óc Khương Trình cũng không thông minh.
Quả nhiên là Dịch Nhất, người đàn ông lòng dạ rắn rết.
Khương Thư Ngọc nheo mắt lại. Anh thu hồi ánh mắt dẫn Khương Trình đi vào trong: “Mời anh uống ly trà.”
“Đồ vật ở đây có thể uống sao? Dơ muốn chết.”
Khương Trình không có chút phòng bị nào, hắn đi theo sau lưng Khương Thư Ngọc không ngừng kể lể sự ghét bỏ của mình.
Giây tiếp theo hắn đã bị Beta kéo vào một con hẻm nhỏ, còn không đợi hắn phản ứng lại, nắm đ.ấ.m liền rơi xuống trên người hắn.
“Thấy tao mất đi công việc có phải rất sướng không?”
Khương Thư Ngọc cưỡi trên người Khương Trình, trực tiếp áp chế Omega không thể nhúc nhích. Anh liên tục tát đối phương mấy cái: “Tạo tin đồn về tao rất vui phải không?”
“Mày phát cái điên gì!”
Khương Trình ban đầu bị đánh ngốc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, bắt đầu nắm tóc Khương Thư Ngọc.
Hắn chưa từng học đánh nhau, bình thường đều là hắn ẩu đả người khác.
“Phát điên?”
Khương Thư Ngọc một quyền giáng mạnh vào bụng Khương Trình, sau đó lại kéo tay đối phương đang nắm tóc mình ra:
“Tao đã sớm muốn phát điên rồi. Trước đây ở Khương gia bọn mày đông người, tao nhịn. Bây giờ tao rời khỏi Khương gia mày còn muốn tới chọc tao.”
Beta nắm cổ áo Khương Trình, anh lại là một cái tát, ánh mắt tất cả đều là cảm giác thỏa mãn vì đánh được: “Tao đã sớm muốn đánh mày.”
“Đồ điên!”
Nước mắt Khương Trình đều bị đánh ra, hắn hiện tại là thật sự sợ hãi, mặt nóng rát đau, hình như đều sưng lên.
Hắn hoàn toàn đánh không lại Khương Thư Ngọc, chỉ có thể bất lực kêu: “Cứu mạng, có ai tới cứu tôi với!”
“Cứu mạng a!” Khương Trình nghẹn ngào một chút, bụng hắn cũng rất đau, hình như lần này thật sự quá mức: “Tôi lần sau không như vậy, tôi xin lỗi cậu, thật xin lỗi.”
Khương Thư Ngọc cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi thì sao, xin lỗi thì sao!”
Tổn thương anh đã chịu há có thể là một câu nhẹ bẫng “xin lỗi” là có thể xoa dịu.
“Tao hận không thể, hận không thể…”
Giết mày!
Khương Thư Ngọc nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau tới.
Hai mắt anh đỏ ngầu, ngay khoảnh khắc quay đầu lại đã bị người đè xuống. Anh thở dốc, hoàn toàn không giãy giụa.
Dịch Nhất thấy Khương Trình thảm hại, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền trở nên nôn nóng.
Hắn tiến lên nâng Khương Trình dậy, gào thét lớn:
“Mau báo cảnh sát, còn có gọi xe cứu thương đến đây.”
________________________________________
“Các cậu là anh em không sai chứ.”
Cảnh sát nhìn hai người trong lúc nhất thời có chút khó xử: “Tôi đã gọi gia trưởng của các cậu tới đây.”
“Cái gì anh em, rõ ràng là hắn động tay trước, các người mau bắt hắn lại, bắt hắn đi ngồi tù!”
Khương Trình nhịn không được gào lên, mặt hắn thiếu chút nữa bị Khương Thư Ngọc đánh hủy dung: “Các người làm việc như thế nào?”
“Khương Trình.”
Thanh âm Khương Cừu truyền vào, ông vẻ mặt nghiêm túc đi đến.
Nhìn Khương Thư Ngọc vài giây sau khó nén giận dữ, nhưng vẫn nói: “Hai anh em cãi nhau thôi, không có gì to tát.”
“Ba?”
Khương Trình vẻ mặt không thể tin được: “Ba làm cái gì vậy?”
“Câm miệng!”
Khương Cừu nếu hôm nay thật sự muốn truy cứu trách nhiệm Khương Thư Ngọc, sợ là ngày mai tin tức liền truyền đi ra ngoài.
Loại chuyện xấu trong nhà này vẫn là không nên lan truyền ra bên ngoài, đỡ phải ông còn phải tốn thời gian xử lý, hơn nữa Ngô Tài xác thật nên chịu chút giáo huấn.
Khương Thư Ngọc cười nhạo một tiếng. Anh nhìn về phía Khương Cừu, không còn vẻ ngoan ngoãn trước đây, ngược lại có chút bĩ khí: “Sau lưng con còn có vết thương đó, ba—”
“Mày…”
Khương Cừu đột nhiên nhớ tới chuyện này. Xem ra Khương Thư Ngọc cũng biết Khương gia gần đây bị người theo dõi.
Nếu Khương Thư Ngọc nói lung tung, sợ là ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa, dù sao hiện tại sớm có lời đồn đãi nói là ông lừa hai người đàn ông.
“Đồng chí cảnh sát, hai đứa con trai tôi náo loạn chút xích mích thôi, không có gì to tát, tôi về dạy dỗ chúng nó.”
Khương Cừu nặn ra một nụ cười. Cảnh sát cũng không tiện nói nhiều, chỉ giáo dục hai người vài câu sau liền thả bọn họ đi.
Khương Thư Ngọc đi theo sau lưng hai người, giơ tay lau một chút vết thương khóe miệng. Khương Trình lúc giãy giụa còn đ.ấ.m anh một cái. Khóe miệng anh hình như bị bầm tím một mảng.
“Khương Thư Ngọc, rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”
Ra khỏi đồn cảnh sát Khương Cừu không còn giả vờ. Ông giận dữ trừng Khương Thư Ngọc, hận không thể xé nát người này: “Mày xem mày đánh Khương Trình thành cái bộ dạng gì?”
Khương Thư Ngọc làm bộ nghe không thấy. Anh liền đứng tại chỗ nhìn Khương Cừu, thậm chí một câu cũng không nói.
“Tôi thấy mày chính là thiếu đánh.” Khương Cừu nói xong thì Khương Trình ngay sau đó bồi thêm một câu: “Ba, con đau quá.”
Khương Cừu nhìn Khương Trình một cái, vẫn là không đành lòng sờ sờ đầu hắn. Chờ ông nhìn về phía Khương Thư Ngọc thì ánh mắt lại thay đổi: “Về Khương gia với tao.”
Khương Thư Ngọc lập tức cự tuyệt: “Tôi không cần.”
“Mày không cần…”
“Khương tổng.”
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Khương Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn qua, xác nhận mình không quen biết người đàn ông này. Anh ngay sau đó lại rũ mắt xuống, tiếp tục giả câm.
Người đàn ông đi đến bên cạnh Khương Thư Ngọc. Hắn thân hình cường tráng cao lớn, trông liền không dễ chọc: “Cậu ấy thiếu ông chủ nhà tôi một ngàn vạn, Khương tổng có muốn thay con trai mình trả không.”
Khương Cừu trợn lớn đôi mắt: “Khương Thư Ngọc, mày ở bên ngoài làm cái thứ gì?”
Khương Thư Ngọc cũng ngây người một chút, môi anh há ra, tuy rằng không hiểu nhưng vẫn không lên tiếng.
“Ông chủ chúng tôi hiện tại chỉ đích danh muốn cậu ấy, bằng không trước tiên để bên tôi xử lý một chút?”
Người đàn ông cũng không đợi Khương Cừu trả lời, trực tiếp kéo anh đi. Động tác hắn trông thô lỗ, nhưng Khương Thư Ngọc lại không cảm giác được một chút khó chịu nào.
Anh lảo đảo đi vài bước, chẳng qua khi lên xe bị người đàn ông khẽ đẩy một phen.
Khương Thư Ngọc trong lòng có chút căng thẳng, cũng không rõ ràng người dẫn anh đi là ai, nhưng hít sâu sau vẫn là nâng mắt lên nhìn qua—
Chờ anh thấy rõ ràng là ai thì cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Anh chớp chớp mắt, có chút không thể tin được nhìn đối phương vài giây, đuôi mắt cũng không tự giác nổi lên màu hồng. Anh mím môi dưới, giọng khàn khàn nói:
“Văn Túc Thời.”
