“Sao lại đàm phán thất bại?”
Khương Cừu ném tài liệu trên tay xuống mặt bàn, ông cố nén giận nhìn thư ký: “Hai ngày trước không phải đã nói ổn thỏa, nói ký hợp đồng sao? Sao Văn thị lại thay đổi?”
“Tôi không biết ạ, họ nói là có lựa chọn tốt hơn.” Thư ký cũng có chút sợ hãi, hắn mím môi: “Nghe nói Ngô gia bên kia đã chặn ngang.”
Khương Cừu sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp cầm lấy đồ vật trên bàn ném vào người thư ký, ông ta gào thét lớn: “Đồ phế vật! Bọn mày là một đám phế vật!”
Khương Trình đang ngồi một bên chơi game bị kinh hãi. Hắn quay đầu nhìn Dịch Nhất bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta đi ra ngoài đi, ba tớ phát hỏa đáng sợ lắm.”
Dịch Nhất vốn đang đọc sách. Nghe vậy hắn buông sách xuống cười với Khương Trình, lại vỗ vỗ tay đối phương trấn an.
Hắn rũ mắt xuống, giây tiếp theo liền đứng dậy đi đến trước mặt Khương Cừu: “Khương thúc thúc, cháu cảm thấy chuyện này có kỳ lạ.”
Khương Cừu xoa eo thở dốc, ông nhíu mày nhìn về phía Dịch Nhất: “Nói thế nào?”
“Cháu cảm thấy chuyện này có lẽ có liên quan đến Khương Thư Ngọc.” Dịch Nhất cười có chút lạnh nhạt:
“Ngài nghĩ xem, trước đây chúng ta đã suy đoán Khương Thư Ngọc cùng Văn Túc Thời hẳn là có chút quan hệ không bình thường, làm tiểu tình nhân của Văn Túc Thời.
Hôm qua náo loạn lớn như vậy, Khương Thư Ngọc khẳng định sẽ cáo trạng. Cho dù không phải, chúng ta cũng phải đề phòng.”
Khương Cừu thấy hứng thú, ông ta một lần nữa ngồi xuống, ngẩng hàm dưới lên: “Cậu nói đi.”
“Cháu cảm thấy có thể hoàn toàn chặt đứt quan hệ của cậu ta với Văn Túc Thời. Văn gia luôn chú trọng không khí gia tộc, nếu Khương Thư Ngọc lăn lộn với người khác thì…”
Dịch Nhất không nói tiếp câu sau, nhưng Khương Cừu cũng hiểu được. Ông ta đắc ý cười một tiếng, hiển nhiên đối với ý tưởng này rất vừa lòng.
Nhưng nghĩ lại ông ta lại buồn rầu: “Hiện tại nó đề phòng chúng ta thập phần, tao làm sao có thể hẹn nó ra đây?”
“À…” Dịch Nhất suy nghĩ một chút, hắn giả vờ buồn rầu nói: “Có lẽ có thể nói chuyện về cha ruột cậu ta.”
Dịch Nhất không chờ Khương Cừu trả lời liền lập tức nói: “Khương thúc thúc, nhà cháu bên kia còn có một số việc, cháu xin phép đi trước.”
Khương Cừu không nghĩ nhiều, phất phất tay khiến hắn rời đi.
“Cậu hiện tại liền đi rồi?” Khương Trình thấy Dịch Nhất phải đi còn có chút không cao hứng, bất quá cũng chưa nói gì: “Không ở lại thêm một lát sao?”
Dịch Nhất lắc đầu: “Không được, cậu chơi game vui vẻ nha.”
Hắn nói xong những lời này liền rời đi. Dịch Nhất bên người ngẫu nhiên sẽ mang theo một trợ lý Beta nhỏ, giúp hắn lấy đồ vật làm việc, cũng coi như là thư ký riêng của hắn.
Hắn vừa đi ra cửa liền nghe thấy Beta này hỏi: “Thiếu gia, ngài làm như vậy có hơi không tốt lắm?”
“Không tốt lắm?”
Dịch Nhất dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía Beta đi theo bên cạnh, giây tiếp theo liền nắm mặt đối phương, trên mặt hắn tràn đầy khói mù: “Mày biết tao chán ghét Beta bao nhiêu không?”
“Giống như tao ghét mày bao nhiêu vậy.”
Dịch Nhất ghét bỏ ném tay ra, lồng n.g.ự.c hắn kịch liệt lên xuống một chút, sau đó thấp giọng nói: “Nếu năm đó cậu ta không cự tuyệt tao, tao cũng sẽ không đối xử với cậu ta như vậy.”
“Có lẽ—” Dịch Nhất liếc mắt một cái, ý tứ hoàn toàn là khó chịu, “Chúng ta còn có thể trở thành bạn tốt.”
Bằng không hắn cũng sẽ không qua lại với hai tên ngu xuẩn này.
Beta đi theo sau lưng hắn ngây người một chút, ngay sau đó cúi đầu sau không nói gì.
“Ba.”
Trong văn phòng, đôi mắt Khương Trình đều sáng lên: “Ba mau thử hẹn Khương Thư Ngọc đi, nó xem trọng cha ruột nó như vậy, khẳng định sẽ ra ngoài.”
Khương Cừu bảo Khương Trình tạm thời đừng nóng nảy. Ông ta mở điện thoại gửi cho Khương Thư Ngọc một tin nhắn:
【 Ngày mai tìm chút thời gian gặp mặt đi, ta nơi này còn có di vật của ba ngươi. 】
“Ha.”
Phản ứng đầu tiên của Khương Thư Ngọc khi thấy tin nhắn này chính là quá đáng.
Anh căn bản không muốn hồi âm Khương Cừu, nhưng một giây trước khi kéo đen đối phương, Khương Cừu lại gửi tới tin nhắn: 【 Mày không tin sao? Dù sao năm đó tao và ba mày cũng là thật lòng yêu nhau mà. 】
Beta thấy tin nhắn này thì trên mặt nháy mắt liền âm trầm xuống. Anh cười lạnh một tiếng: “Thật lòng yêu nhau… Thật nói ra được.”
Khương Thư Ngọc tắt điện thoại suy tư một chút.
Anh trước không vội trả lời đối phương, mà là tắm rửa xong, thay thuốc xong thì gọi một cuộc điện thoại cho Văn Túc Thời. Đối phương cơ bản là nghe máy ngay lập tức: “Alo.”
“Sao vậy?” Văn Túc Thời hắng giọng một cái, thanh âm anh ta có chút trầm thấp: “Bên tôi có lẽ có chút ồn ào.”
Khương Thư Ngọc nghe âm thanh nền bên Văn Túc Thời, hẳn là Văn Túc Thời đã đi tới một nơi tương đối an tĩnh.
Anh cũng khẽ ho một tiếng: “Anh trước đây nói sắp xếp một ít người bên cạnh tôi, hiện tại còn ở đó không?”
“Ở.”
Văn Túc Thời không để ý ánh mắt những người khác đang nhìn tới, anh ta tiếp tục nói: “Là họ quấy rầy đến cậu sao? Vậy tôi bảo họ cách cậu xa một chút, ngày thường cũng chú ý, tận lực sẽ không quấy rầy cậu.”
Khương Thư Ngọc phủ nhận, anh nghe Văn Túc Thời nói chuyện đều nhanh hơn không ít, không nhịn được nhếch mày: “Không phải, là tôi muốn nhờ họ giúp tôi một việc gấp.”
Alpha thấy hứng thú: “Việc gấp gì?”
Khương Thư Ngọc ngồi vào ghế sofa: “Khương Cừu hẹn tôi ngày mai gặp mặt, nói có đồ vật của ba tôi muốn đưa cho tôi. Nếu anh sắp xếp người ở đó thì làm phiền bảo họ ngày mai bảo vệ tôi nhiều hơn.”
Văn Túc Thời nhíu mày: “Khương Cừu không có hảo ý, cậu phải chú ý nhiều.”
“Yên tâm đi.” Khương Thư Ngọc suy nghĩ thật lâu, vẫn là không chịu nổi sự cám dỗ của di vật cha ruột. Anh thấp giọng nói: “Tôi thật sự rất lâu không thấy qua đồ vật của ông ấy.”
Văn Túc Thời cũng trầm mặc vài giây, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng: “Tôi sẽ gửi thông tin liên hệ của họ cho cậu, cậu xem sắp xếp là được.”
Ngữ khí Khương Thư Ngọc đều nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn.”
“Nên là tôi cảm ơn cậu, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhờ tôi.”
Văn Túc Thời vốn còn muốn nói tiếp, nhưng có người đã kêu anh ta, anh ta không có cách nào chỉ có thể vội vàng cáo biệt Khương Thư Ngọc: “Lát nữa nói chuyện tiếp.”
Khương Thư Ngọc “Ừm” một tiếng sau liền ngắt điện thoại, anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người này là M (Masochist) sao…”
Bất quá anh vẫn rất cảm tạ Văn Túc Thời, ít nhất… đã cho anh trợ giúp rất lớn.
Khương Thư Ngọc trở lại phòng sau đem mình quăng lên giường. Anh thở dài một tiếng, nghiêng người nhìn về phía chiếc đèn ngủ nhỏ sáng duy nhất trong phòng.
Anh nhướng mày, ngón tay tùy ý gõ gõ mặt sau điện thoại, sự vui sướng trong đáy mắt giống như ngôi sao rơi xuống, anh khẽ nói:
“Chúc ngủ ngon.”
________________________________________
Ngày hôm sau Khương Thư Ngọc không có việc làm thêm. Anh hẹn Khương Cừu lúc 9 giờ sáng, anh cố ý kéo dài tới gần 10 giờ mới đến.
Anh vừa bước vào quán cà phê liền nghe thấy Khương Cừu đè nén hỏa khí: “Mày rốt cuộc cũng tới.”
“Khương tổng, tôi tới rồi, di vật của ba tôi đâu?”
Khương Thư Ngọc ngồi đối diện Khương Cừu. Anh vừa ngồi xuống người phục vụ liền bưng tới một ly milkshake đặt trước mặt anh.
Beta rũ mắt nhìn qua, cũng không bưng lên uống. Anh hai tay nắm lại, một bộ dáng không kiên nhẫn: “Nói ngắn gọn thôi, tôi còn có việc khác cần làm.”
Khương Cừu vẻ mặt không vui: “Tao và mày là cha con một hồi, hà tất phải làm cho căng thẳng như vậy.”
“Lúc ông đánh tôi mắng tôi không cho tôi cơm ăn, sao không nghĩ chúng ta là cha con?”
Khương Thư Ngọc cười lạnh một tiếng. Năm đó anh cũng cảm thụ qua “tình thương của cha” Khương Cừu.
Lúc ấy Khương Cừu còn giả vờ khá tốt, mỗi lần về nhà đều sẽ mua đồ cho anh, cũng đúng là kỹ thuật diễn của ông ta quá tốt, cho nên ông ta đã lừa được cha ruột anh, cũng lừa được anh.
Khương Cừu không lời nào để nói, ông ta lấy ra một quyển album ảnh cũ: “Ba mày liền thích chụp mấy thứ này.”
Khương Thư Ngọc thấy quyển album kia thì đôi mắt đều sáng lên. Kỳ thật anh đã chuẩn bị tinh thần Khương Cừu lừa anh, không nghĩ tới thật sự có di vật.
Anh lập tức cầm lấy album lật xem. Quyển album này chỉ là được lau qua bề ngoài, bên trong vẫn còn dính bụi. Bất quá không sao…
Nơi này đều là ảnh chụp cha ruột anh chụp. Có anh, có ảnh chụp chung của hai người bọn họ, cũng có ảnh chụp chung của cả ba người.
Từ ảnh chụp không khó nhìn ra năm đó bọn họ là thật sự rất hạnh phúc, mỗi một tấm ảnh anh đều có thể cảm nhận được tình yêu tràn ra từ cha ruột anh.
Nước mắt Khương Thư Ngọc thiếu chút nữa liền phải rơi xuống, nhưng là anh nhịn xuống.
Điều chỉnh cảm xúc sau liền tính toán rời đi, nhưng Khương Cừu lập tức liền ngăn cản anh: “Chúng ta nói chuyện thêm một lát.”
“Được thôi.”
Khương Thư Ngọc nghe vậy thật sự liền ngồi xuống. Anh gắt gao ôm lấy album, sợ sẽ bị Khương Cừu đoạt lại: “Ông muốn nói chuyện gì?”
Khương Cừu một bộ dáng thâm tình: “Năm đó tao là thật sự rất yêu ba mày, đáng tiếc thế sự vô thường a.”
“Nếu ông chỉ là muốn ở trước mặt tôi biểu đạt ông thâm tình bao nhiêu thì thôi đi, tôi không rảnh nghe ông ở chỗ này giả nhân giả nghĩa diễn kịch.”
Khương Thư Ngọc lạnh giọng, anh hiện tại đã không phải giả vờ không kiên nhẫn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Khương Cừu cũng lười diễn, ông ta vẻ mặt nghiêm túc: “Tao là cha mày! Mày một chút tôn trọng đều không có, tao cho mày đồ vật mày cũng là một chút đều không đụng vào, rốt cuộc có hay không đem tao để vào mắt?”
“Không có.”
Khương Thư Ngọc căn bản không có do dự, anh bực bội thở ra một hơi. Anh nhìn về phía ly milkshake trên bàn, bất đắc dĩ nói:
“Nếu năm đó không có cha ruột Khương Trình, Khương gia sợ là đã sớm sụp đổ, nơi nào còn đến phiên ông ở chỗ này làm bộ làm tịch.”
Cha ruột Khương Trình kỳ thật rất lợi hại. Khương Cừu ở phương diện thương nghiệp thiên phú thật sự không cao, nếu không phải đối phương giúp ông ta, sợ là đã sớm phá sản.
Cũng chính là người như vậy… khiến hai người đàn ông trước sau chôn vùi sinh mệnh mình.
“Mày…”
“Mày cái gì mày.” Khương Thư Ngọc lười cùng Khương Cừu kéo những thứ vô dụng này, ly milkshake này bên trong khẳng định thả thứ gì.
Anh cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Khương Cừu ánh mắt giống như nhìn một kẻ điên: “Tôi dị ứng với xoài.”
Khương Cừu nháy mắt trợn to hai mắt, thấy Khương Thư Ngọc muốn đi, đại não anh ta đều không kịp chuyển động liền trực tiếp đi bắt đối phương.
Nhưng giây tiếp theo cửa sổ kính bên cạnh ông ta đã bị gõ gõ. Khương Cừu theo bản năng nhìn qua, là mấy gã đại hán vạm vỡ đang nhìn ông ta, ánh mắt cũng phá lệ hung tàn. Ông ta cả người run lên, cũng không biết vì sao liền buông Khương Thư Ngọc ra.
Khương Thư Ngọc đứng bên cạnh ông ta, ngay cả ánh mắt cũng không muốn phân cho ông ta: “Ông cho rằng… tôi tới gặp ông thật sự không có chuẩn bị sao? Ngu xuẩn.”
Nói xong câu đó sau anh không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Hôm nay tâm trạng anh vẫn rất tốt, những tấm ảnh này ghi lại những chuyện anh đã quên, quan trọng nhất chính là cơ bản mỗi bức ảnh đều có bóng dáng cha ruột anh.
Khương Thư Ngọc cúi đầu vuốt ve quyển album trong tay, nụ cười trên mặt giấu đều giấu không được: “Thật tốt quá…”
Khương Thư Ngọc ngẩng đầu tính toán rời đi. Ngay khoảnh khắc anh ngước mắt lên thì đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Người nọ hẳn là ở thành phố B xa xôi, hiện tại lại thật sự xuất hiện trước mắt anh. Beta trực tiếp sững sờ tại chỗ, anh lùi về sau hai bước, lầm bầm nói: “Văn Túc Thời—”
“Sao anh lại tới đây?”
