Khương Thư Ngọc không kịp thời hồi đáp lời Văn Túc Thời, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta vài giây. Rất lâu sau anh mới nói:
“Ăn cơm đi.”
________________________________________
Vé tàu của Khương Thư Ngọc đi B đại là 5 giờ sáng. Anh đã gửi trước một số đồ vật cần thiết qua đường bưu điện.
Lúc gửi đồ anh còn nhịn không được thấy xót tiền một chút, bất quá nghĩ lại thì cũng coi như là một sự bắt đầu mới.
Văn Túc Thời sau hôm đó đi rồi thì không còn nhắn tin cho anh nhiều, chỉ trước hai ngày có gửi một tin: 【 Vé tàu đi H đại là mấy giờ? 】
Lúc ấy Khương Thư Ngọc suy tư một lát, vẫn là trả lời sự thật. Cho nên 5 giờ sáng hôm nay, anh đúng giờ nhận được điện thoại của Văn Túc Thời: “Thư Ngọc.”
“Ừm?”
Khương Thư Ngọc ngữ điệu hơi nâng lên, anh nhanh chóng nhét một quả trứng gà vào miệng, lấy vali hành lý liền đi ra ngoài: “Tôi áp xúc Phật.”
Văn Túc Thời không nghe hiểu: “Cậu nói cái gì?”
Beta thiếu chút nữa nghẹn lại, anh đem hành lý bỏ vào cốp xe taxi, biểu cảm có chút thống khổ nuốt trứng gà xuống: “Tôi nói, tôi muốn xuất phát.”
“À, vậy thuận buồm xuôi gió, đến nơi thì nhắn tin cho tôi.”
Khương Thư Ngọc qua loa “Ừm” một tiếng, sau đó dứt khoát lưu loát cắt đứt điện thoại —
Anh hiện tại phải xuất phát!
Thành phố B anh vẫn luôn rất muốn đi, dù sao kinh tế phát triển rất tốt, hơn nữa lịch sử cũng rất lâu đời, cơ bản là địa điểm du lịch nhất định phải đến mỗi kỳ nghỉ.
Khương Thư Ngọc đi tàu cao tốc ngồi suốt bảy tiếng, xuống xe sau lại ngồi tàu điện ngầm thêm một tiếng rưỡi mới đến trường học.
Anh vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm đã thấy rất nhiều tân sinh giống mình hướng vào trong trường học.
Khương Thư Ngọc nhịn không được cong cong khóe mắt, anh quá thích cảm giác này.
Có được hơi thở của người sống, giống như là cuộc sống mới đã bắt đầu.
Khương Thư Ngọc cẩn thận xuyên qua trong đám người. Trong nhóm lớp đã phân phối ký túc xá cho bọn họ, anh chỉ cần tìm được ký túc xá của mình là được.
Khuôn viên trường đặc biệt lớn, cho dù thể lực Khương Thư Ngọc tốt, khi đẩy cửa ký túc xá anh cũng đang hơi thở dốc.
Anh tựa người vào tay kéo hành lý, vừa điều chỉnh hô hấp vừa quan sát bạn cùng phòng đã đến. Anh không giỏi giao tiếp, chỉ có thể khô khan nói: “Các cậu chào, tôi là Khương Thư Ngọc.”
Ký túc xá này là ba người, hai Beta khác đã đến. Trong đó có một Beta thân hình tương đối đáng yêu lập tức nói: “Hoan nghênh đi vào ký túc xá của cậu! Tớ là Hứa Tửu.”
Người khác cho người ta ấn tượng đầu tiên là lãnh đạm, hắn nói: “Thích Vụ.”
Khương Thư Ngọc kéo ra một nụ cười, anh vẫn cảm thấy có chút không tự tại. Chào hỏi xong liền cúi đầu đẩy vali hành lý đi vào.
Không gian ký túc xá rất lớn, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề chen chúc.
Anh nhanh chóng sắp xếp chăn đệm cùng mặt bàn, tính toán lát nữa đi đến trạm chuyển phát nhanh lấy đồ.
“Cậu chỉ có ít đồ như vậy?” Hứa Tửu đột nhiên vỗ vai Khương Thư Ngọc một cái, hắn cảm thán: “Cậu không phải người địa phương à?”
“Không phải, tôi đến từ thành phố A.” Khương Thư Ngọc bị hành động của Hứa Tửu dọa run lên, anh cười nhìn qua: “Đồ vật khác của tôi còn ở trạm chuyển phát nhanh, tính toán lát nữa đi lấy.”
Hứa Tửu bị nụ cười của Khương Thư Ngọc lay động một chút, sau khi lấy lại tinh thần cảm giác vành tai đều đang nóng lên. Hắn hắng giọng một tiếng: “Cậu thật xinh đẹp.”
Khương Thư Ngọc “À” một tiếng, hiển nhiên ngây người một chút, chờ anh phản ứng lại thì mặt mang cổ đều đỏ lên. Anh nói chuyện đều nói không lưu loát: “Cái đó… Cảm ơn.”
Hứa Tửu bị phản ứng của Khương Thư Ngọc chọc cười, hắn quay đầu lại nhìn về phía Thích Vụ, rõ ràng rất thích Khương Thư Ngọc: “Cậu đáng yêu quá! Chúng ta thêm bạn tốt đi, lát nữa tớ sắp xếp người đi giúp cậu lấy chuyển phát nhanh.”
“Tôi tự mình có thể.” Khương Thư Ngọc vội vàng cự tuyệt: “Đồ của tôi không nhiều lắm.”
Hứa Tửu căn bản không nghe, hắn vỗ vỗ vai Khương Thư Ngọc: “Cậu nghe tớ nói, tớ cùng Thích Vụ là người địa phương, hơn nữa chúng tớ rất có tiền. Vẫn là bạn tốt, là người nhà muốn chúng tớ rèn luyện một chút, cho nên chúng tớ mới ở ký túc xá.”
“Tớ cảm giác cậu hẳn là…” Hứa Tửu có chút lời nói chưa nói rõ ràng: “Cho nên cậu càng nên lợi dụng chúng tớ chứ, dù sao chúng tớ cũng sẽ không rớt một khối da. Lần này coi như quà gặp mặt của tớ. Khương Thư Ngọc, tớ thật sự siêu thích gương mặt này nha.”
Hứa Tửu dùng bả vai đụng Khương Thư Ngọc một chút, hắn cười hì hì lấy ra điện thoại: “Mau thêm bạn tốt.”
Khương Thư Ngọc kháng cự không được sự nhiệt tình như vậy.
Anh chần chờ một chút vẫn là cùng Hứa Tửu trao đổi bạn bè, hơn nữa dưới yêu cầu mãnh liệt của đối phương đem mã lấy hàng phát qua.
Hứa Tửu giống như dỗ dành trẻ con: “Không tồi không tồi, chính là như vậy.”
“Cảm ơn.” Khương Thư Ngọc không tiếng động nhẹ nhàng thở ra, cơ thể căng chặt dần dần thả lỏng lại: “Phiền cậu giúp tôi.”
Hứa Tửu giơ lên một ngón tay ngoáy ngoáy, hắn hướng Khương Thư Ngọc nháy mắt một cái (Wink): “Một chút đều không phiền phức nha.
Đúng rồi, cậu cũng thông qua lời mời kết bạn của Thích Vụ một chút đi, lát nữa tớ kéo một cái nhóm, có chuyện gì ở trong nhóm nói.”
Khương Thư Ngọc gật gật đầu, lần đầu tiên cảm giác được thoát ly cuộc sống Khương gia là tốt đẹp như vậy.
Tuy rằng… Khương Trình và Dịch Nhất ôn hòa cũng ở cái trường học này, bất quá núi cao đường xa, tay bọn họ không dài như vậy.
Buổi chiều nay phải họp lớp. Khương Thư Ngọc hoàn toàn thu thập xong hành lý thì đã là 4 giờ chiều.
Nửa đường anh bị Hứa Tửu đầu uy không ít đồ ăn vặt, cho nên bụng cũng không quá đói. Bất quá có lẽ là buổi chiều vẫn luôn khom lưng làm việc, bụng nhỏ anh ẩn ẩn có chút đau.
Hứa Tửu sức sống rất đủ, hắn câu lấy cánh tay Thích Vụ ngoáy ngoáy, lại đối với Khương Thư Ngọc ngẩng hàm dưới: “Đi thôi, sắp đến giờ họp lớp rồi.”
“Được.”
Khương Thư Ngọc áp xuống sự không thoải mái của cơ thể, anh hoãn khẩu khí, cảm giác không ảnh hưởng lắm: “Tới.”
Ba người bọn họ qua đó xem như muộn, bất quá vừa lúc có ba chỗ trống. Bọn họ vừa ngồi xuống thì cố vấn lớp liền bắt đầu chủ đề họp lớp.
Đại khái nội dung chính là sự bắt đầu mới, trường học mới, ở trường học phải chú ý cái gì, trên học tập phải chú ý cái gì.
Hứa Tửu tâm tư không ở nghe giảng, trực tiếp kéo Khương Thư Ngọc chơi cờ caro.
“Ai nha.”
Hứa Tửu vẻ mặt buồn bực: “Tớ lại thua rồi.”
Ánh mắt Khương Thư Ngọc ôn hòa, anh đè thấp tiếng: “Cậu không phải cũng thắng một ván sao?”
“Đừng tưởng tớ không nhìn ra ván đó là cậu nhường.” Tính tình Hứa Tửu rất tốt, thua là thua, hoàn toàn không để bụng.
Trò chơi này chơi chán rồi lại bắt đầu chơi trò chơi khác. Tinh lực sung túc đến nỗi Khương Thư Ngọc cũng cảm thấy bội phục.
Cố vấn lớp làm lơ những hành động nhỏ của các tân sinh, hắn cao giọng nói: “Tối nay có một buổi diễn thuyết, là học trưởng rất xuất sắc, rất nỗ lực của các em. Nhà trường quy định mọi người cần thiết phải đến đông đủ.”
Có người lá gan khá lớn, nghe vậy lớn tiếng hỏi: “Là học trưởng nào ạ?”
“Đến rồi các em sẽ biết.” Cố vấn lớp bắt đầu thu thập đồ vật: “Được rồi, 7 giờ rưỡi tối thống nhất tập hợp ở hội trường diễn thuyết, đến lúc đó tôi sẽ kiểm kê nhân số. Hiện tại giải tán đi!”
Lời cố vấn lớp vừa dứt, đại bộ phận người trong phòng học lập tức liền đứng dậy đi ra ngoài. Khương Thư Ngọc cũng bị Hứa Tửu kéo lên.
Anh bước chân lảo đảo một chút, có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng ta hiện tại về ký túc xá sao?”
“Về ký túc xá?”
Hứa Tửu quay đầu thẳng thắn nhìn chằm chằm Khương Thư Ngọc: “Cậu không đói bụng sao?”
Khương Thư Ngọc thành thật nói: “Chết đói.”
“Vậy đúng rồi.” Hứa Tửu dựa đầu vào người Thích Vụ: “Chúng ta hiện tại đi ăn cơm.”
“Tôi…”
Khương Thư Ngọc muốn nói gì đó, nhưng bị Hứa Tửu ngăn lại: “Đừng nói, tớ đều hiểu. Cơm tớ mời, cậu không cần lo lắng vấn đề tiền nong. Tớ người ngốc tiền nhiều, tớ chỉ muốn nhìn mặt cậu, nhìn mặt cậu tớ tâm trạng đều tốt.”
Hứa Tửu là thật sự rất thích dung mạo Khương Thư Ngọc, hắn cũng rất nguyện ý dùng tiền tài mua giá trị cảm xúc.
Đối phương đều nói như vậy, Khương Thư Ngọc cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn đi về phía trước.
Anh mím môi dưới, trong lòng lại là ấm áp. Anh chưa bao giờ nghĩ tới có thể gặp được bạn cùng phòng là người như vậy.
Thành phố B Hứa Tửu cùng Thích Vụ quá quen thuộc, trực tiếp liền đưa Khương Thư Ngọc tới một nhà hàng nhỏ.
Chủ quán ăn tựa hồ rất quen mặt Hứa Tửu, đi lên liền hỏi: “Vẫn là như cũ sao?”
“Ngài từ từ.”
Hứa Tửu đưa thực đơn cho Khương Thư Ngọc: “Cậu đừng nhìn quán này mặt tiền nhỏ, nhưng làm đồ ăn rất ngon. Cậu chọn lựa một chút có hay không món cậu thích ăn, tùy tiện gọi, tớ không kén ăn, Thích Vụ cũng không kén ăn.”
Khương Thư Ngọc vẫn là không tiện lắm, nhưng là dưới ánh mắt nóng bỏng của Hứa Tửu vẫn là gọi hai món ăn tương đối thanh đạm.
Hứa Tửu nhìn một cái lập tức hỏi: “Cậu có thể ăn cay không?”
“Có thể thì có thể, nhưng là hôm nay có lẽ không quá thoải mái.”
Khương Thư Ngọc vừa dứt lời Hứa Tửu lập tức quay đầu lớn tiếng nói: “Hôm nay đồ ăn đều không cần cay!”
Lão bản hồi đáp cũng rất kịp thời: “Được rồi.”
Khương Thư Ngọc hoàn toàn bị hành động lực của Hứa Tửu kinh sợ. Thích Vụ ngồi một bên thấy thế khóe miệng hơi hơi nâng lên: “Quen thì tốt rồi, cậu ấy là một người rất tốt.”
“Đúng vậy.”
Khương Thư Ngọc nở nụ cười: “Quả thật rất tốt.”
Hứa Tửu sau khi nghe thấy giả vờ vẻ mặt ngượng ngùng: “Không cần khen tớ, tớ rất thẹn thùng.”
Nói xong liền chui vào trong lòng Thích Vụ. Khương Thư Ngọc dù chậm chạp cũng có thể nhìn ra được quan hệ hai người không giống nhau. Anh thử thăm dò hỏi: “Các cậu là bạn bè… sao?”
Bạn bè sẽ đi đường đều phải mười ngón tay đan vào nhau, động một cái liền chui vào trong lòng người kia sao?
Hứa Tửu “Suỵt” một tiếng, hắn vẻ mặt hạnh phúc: “Nếu bị cậu nhìn ra, vậy tớ đành phải thừa nhận. Chúng tớ là phu phu, đã đăng ký kết hôn rồi.”
Khương Thư Ngọc sợ tới mức mở to hai mắt, anh muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại làm sao cũng nói không nên lời, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Chúc các cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Hứa Tửu thản nhiên tiếp thu lời chúc phúc của Khương Thư Ngọc: “Cậu cũng vậy nha.”
Khương Thư Ngọc “Ừm” một tiếng: “Tôi sẽ.”
Quán ăn này người còn rất nhiều, lên đồ ăn cũng tương đối mau. Chẳng được bao lâu đồ ăn liền lên hơn nửa.
Đồ ăn còn bốc hơi nóng được bưng lên bàn, Khương Thư Ngọc nháy mắt đã ngửi thấy mùi hương.
Hứa Tửu cũng không khách khí, dùng đũa công gắp cho anh một đũa: “Nếm thử xem hương vị thế nào?”
Khương Thư Ngọc nếm một ngụm, anh ngẩng đầu, đáy mắt tất cả đều là cảm xúc kinh ngạc: “Ngon.”
Hứa Tửu vẻ mặt kiêu ngạo: “Ngon thì ăn nhiều một chút!”
Âm thanh xung quanh có chút ồn ào náo động, nhưng ngăn cản không được sự nhiệt tình của Hứa Tửu.
Khương Thư Ngọc cũng bị loại cảm xúc này lây nhiễm, lời nói đều nhiều hơn không ít.
Thích Vụ ngồi một bên lẳng lặng nhìn một màn này, nụ cười trong đáy mắt trước sau không có tắt.
Thiếu niên mang theo nhiệt tình kéo hai trái tim xưa nay không quen biết lại gần nhau. Cái gọi là “bằng hữu” hy vọng lặng lẽ được chôn giấu dưới sự ồn ào.
