“Mau ngồi xuống đi, sắp dọn món rồi.”
Lớp trưởng tiếp đón ba người họ ngồi xuống.
Khương Thư Ngọc không quen thuộc với các bạn học khác lắm, duy chỉ có người lớp trưởng này là có ấn tượng, bởi vì người này thật sự quá nhiệt tình, mang cảm giác của một người hiền lành, ngoại hình thanh tú đoan chính, hơn nữa ngữ khí nói chuyện rất ôn nhu, không ít người đều vui vẻ giao lưu với cậu ta.
Lúc Hứa Tửu rời đi còn chưa thấy Dịch Nhất, khi trở lại phát hiện Dịch Nhất dường như có quan hệ với lớp trưởng thì biểu tình liền vặn vẹo.
Hắn khoa trương “Ha” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Thích Vụ: “Bọn họ quan hệ gì thế?”
Thích Vụ biểu tình lãnh đạm: “Quan hệ người yêu.”
“Chậc.” Hứa Tửu chán ghét trừng mắt nhìn Dịch Nhất một cái, hắn lẩm bẩm mắng một câu, rồi dựa vào người Thích Vụ bắt đầu chơi di động: “Thật sự hết muốn ăn.”
Khương Thư Ngọc ngồi xuống sau hoàn toàn không dành ánh mắt cho Dịch Nhất.
Sự chú ý của anh đều đặt ở Văn Túc Thời. Hai người thường xuyên thì thầm to nhỏ, căn bản không để những người khác vào mắt.
Chỉ là Văn Túc Thời như một cái bia ngắm di động, anh ngồi ở đâu là chiến hỏa ở đó.
Đồ ăn dọn lên đầy đủ, mọi người cũng không khách khí, bắt đầu dùng đũa gắp thức ăn.
Có vài người muốn uống rượu, một người đứng dậy rót một vòng, đến lượt Khương Thư Ngọc, Beta nhẹ nhàng từ chối: “Xin lỗi, gần đây dạ dày không được thoải mái lắm, không thể uống rượu.”
Người nọ gật đầu. Trong một bàn ăn có mấy người không thể uống rượu cũng là chuyện bình thường, nhưng chủ đề trò chuyện nhanh chóng chuyển sang Khương Thư Ngọc: “Khương đồng học, tôi nghe nói cậu và Văn học trưởng quen nhau chưa được bao lâu, có thể nói cho tôi biết làm sao cậu theo đuổi được anh ấy không?”
Ngữ khí và ánh mắt người nọ mang ý vị trêu chọc ác ý.
Khương Thư Ngọc nghe vậy, ý cười trên mặt hoàn toàn nhạt đi.
Anh nhếch môi cười một cái, vừa định mở lời thì Văn Túc Thời đã lên tiếng: “Là tôi theo đuổi em ấy, hơn nữa chúng tôi quen nhau đã gần bảy năm rồi.”
Ánh mắt Dịch Nhất dừng lại trên người Khương Thư Ngọc, hắn ta nhấp một ngụm rượu, đột nhiên mở miệng nói: “Quả thật, chúng tôi đều quen nhau gần bảy năm rồi. Có lẽ mọi người không biết, tôi và Khương Thư Ngọc cũng là bạn học rất nhiều năm đấy.”
Hứa Tửu khinh thường đến mức mắt muốn lật lên trời. Hắn âm dương quái khí nói: “Bạn học rất nhiều năm đấy.”
Thích Vụ vỗ vỗ tay Hứa Tửu, ý bảo hắn an tĩnh.
“Đúng là, Dịch Nhất lúc trước ở sơ trung và cao trung cũng coi như là danh nhân.”
Khương Thư Ngọc hoàn toàn không muốn nhìn Dịch Nhất, anh cười lạnh một tiếng: “Có lẽ là khi ấy quá trẻ dại, hắn ta thích cái gì liền nhất định phải có được, cho dù đó là đồ vật của người khác.”
Sắc mặt Dịch Nhất không có chút nào thay đổi, hắn ta thậm chí còn gật đầu: “Khi đó trẻ người non dạ, phạm phải chút sai lầm nhỏ thôi.”
“Đúng không.” Dịch Nhất quay đầu nhìn về phía lớp trưởng, nụ cười hắn ta nhìn như ngọt ngào, nhưng trên thực tế trong mắt không có bất cứ tình cảm nào: “Cậu sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?”
Lớp trưởng đối với Dịch Nhất có hảo cảm, cho nên khi đối phương tỏ tình thì cậu ta không nghĩ nhiều liền đồng ý. Cậu ta gật đầu: “Sẽ chứ, biết sai mà sửa là tốt rồi, sẽ không có vấn đề gì.”
Dịch Nhất nghe được lời này liền cười với Khương Thư Ngọc: “Thư Ngọc, cậu nói đi?”
“Tôi nói?” Khương Thư Ngọc như đang băn khoăn, anh cười tủm tỉm nhìn Dịch Nhất, sau đó môi khẽ nhúc nhích: “Nên xuống địa ngục.”
Sắc mặt lớp trưởng lập tức thay đổi, cậu ta có vẻ bênh vực, vừa định phát biểu ý kiến liền nghe thấy Khương Thư Ngọc nói tiếp.
Beta nghiêng người dựa vào lòng Văn Túc Thời, sự thân mật của hai người không hề che giấu. Anh mở miệng nói: “Nhưng tôi nói là những người không biết hối cải thôi.”
“À, ra là vậy.” Lớp trưởng thành thật cười rộ lên.
Cậu ta muốn nắm lấy tay Dịch Nhất, nhưng bị Omega bất động thanh sắc tránh né.
Dịch Nhất như buồn ngủ, nâng tay xoa nhẹ mắt, sau đó lại vô tội nhìn về phía lớp trưởng, một bộ dáng không biết gì.
Hành động kháng cự đó bị Khương Thư Ngọc thu hết vào mắt.
Beta đã ăn một miếng bánh kem ở khách sạn, hiện tại cũng không có khẩu vị. Anh ăn một lát rồi tính toán trở về.
Buổi tối thị trấn này có hoạt động, đến lúc đó bọn họ sẽ tụ họp lại, còn buổi chiều là thời gian tự do.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Văn Túc Thời khom lưng ghé vào tai Khương Thư Ngọc thì thầm: “Chờ anh ở đây một lát, anh lập tức quay lại.”
Khương Thư Ngọc gật đầu, anh móc nhẹ ngón tay Alpha, vành tai nóng lên, anh dùng khí thanh nói: “Em đi ra ngoài hít thở không khí, trong này quá ngột ngạt.”
“Được.” Văn Túc Thời cong khóe mắt với Khương Thư Ngọc: “Chú ý xung quanh.”
Khương Thư Ngọc “Ừm” một tiếng, ánh mắt theo hướng Văn Túc Thời rời đi.
Anh vừa quay đầu liền nhận được sự trêu ghẹo của người khác: “Hai cậu thật sự ân ái, rời đi có một lát thôi mà đã lưu luyến rồi.”
Beta hơi thẹn thùng cười một cái, anh đứng lên ôn tồn nói: “Chúng tôi xin phép về trước, anh ấy còn có chút việc, tối nay gặp lại.”
Khương Thư Ngọc hướng bọn họ phất phất tay, Hứa Tửu cũng vẫy tay theo: “Tối tớ chờ cậu nha.”
“Được.”
Khương Thư Ngọc khẽ nhếch mày, nhanh chóng quét mắt qua những người đang ngồi trên bàn rồi rời đi.
Văn Túc Thời đi ra phía sau nhà hàng gọi điện thoại, cửa ra vào cũng có rất nhiều người, quá ồn ào.
Beta cẩn thận lách mình qua đám đông, anh kéo khăn quàng cổ lên một chút, đề phòng gió lạnh lùa vào.
“Khương Thư Ngọc.”
Thanh âm Dịch Nhất vang lên phía sau Khương Thư Ngọc. Anh không hề bất ngờ, thậm chí trong lòng rõ ràng đối phương nhất định sẽ đi theo.
Khương Thư Ngọc xoay người, ánh mắt bình tĩnh: “Cậu muốn cái gì?”
“Tôi muốn cậu.” Dịch Nhất nói cực kỳ thẳng thắn, ánh mắt cũng nóng cháy: “Cậu có biết Khương Cừu đã vào tù, Khương Trình cũng bị thôi học không? Phải nói Văn Túc Thời thật sự có thủ đoạn.”
Khương Thư Ngọc trong lòng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã được sự khoái cảm thay thế.
Chuyện này Văn Túc Thời chưa bao giờ nhắc tới, nhưng đối với anh mà nói, hai người kia đều là những kẻ không đáng bận tâm, anh không muốn gặp lại, cũng không muốn tìm hiểu.
Dịch Nhất nhích lại gần Beta. Vừa đến gần liền cảm nhận được pheromone Alpha mạnh mẽ từ Khương Thư Ngọc.
Lúc nãy người nhiều còn không rõ ràng, hiện tại Dịch Nhất mới cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười: “Dịch gia cũng sắp sụp đổ rồi, tôi chỉ còn lại cậu thôi.”
“Đi theo tôi đi, được không?” Dịch Nhất như dỗ dành một đứa trẻ, ngữ khí mềm nhẹ: “Tôi sẽ làm cậu trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp.”
Khương Thư Ngọc phát hiện hiện tại người bình thường quá ít, ánh mắt anh nhìn Dịch Nhất đã thay đổi: “Cậu nếu phát bệnh, tự mình tìm bệnh viện mà xem đi, đừng ở đây quấy rầy người khác.”
“Tôi không có!”
Dịch Nhất còn muốn nói gì, nhưng pheromone Alpha áp chế từ phía sau đã bắt đầu ập tới. Dịch Nhất cắn môi dưới, vẻ mặt bực bội xoay người rời đi.
Văn Túc Thời nhíu mày đi tới. Anh cẩn thận kiểm tra Khương Thư Ngọc, xác nhận không có vấn đề gì sau mới nhẹ nhàng thở ra: “Đúng là âm hồn không tan.”
“Em không sao.” Khương Thư Ngọc hơi nhón chân, ngẩng đầu hôn nhẹ khóe môi Văn Túc Thời một cái, nhưng rất nhanh anh đã xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nữa: “Về thôi.”
Văn Túc Thời “Ừm” một tiếng, ngữ khí nghe thì không có gì thay đổi, nhưng khóe môi đã sớm cong lên.
Alpha giữa trưa không uống rượu, cho nên có thể trực tiếp lái xe về. Nơi này cách khách sạn khoảng mười phút.
Văn Túc Thời sợ Khương Thư Ngọc lên xe liền ngủ, liền tùy ý tìm một chủ đề: “Những người bạn học đó của em không tôn trọng em lắm.”
Khương Thư Ngọc lại không để trong lòng: “Rất bình thường. Anh là đối tượng được nhiều người nhòm ngó, hiện tại ở bên em, bọn họ tự nhiên khó chịu.”
Luôn có người cảm thấy Văn Túc Thời phải thuộc về họ.
Một khi phát hiện ảo tưởng này tan biến, tâm lý liền sẽ thay đổi, ví dụ như vô tình nhắm vào Khương Thư Ngọc.
Văn Túc Thời cảm thấy câu trả lời này không tốt, anh ta buồn bực mở lời: “Nhưng anh không thích. Anh không muốn vì lý do của anh mà khiến em phải chịu ủy khuất.”
Khương Thư Ngọc vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy câu này mới nghiêng đầu nhìn sang. Anh bật cười một tiếng: “Sẽ không, ở bên anh em rất vui vẻ.”
Nhưng Alpha không hề được dỗ dành, thậm chí càng thêm tức giận.
Khương Thư Ngọc đối với phương diện này tương đối trì độn, anh bình thường đều không có dỗ qua ai, mãi đến khi họ về phòng mà Văn Túc Thời vẫn không nói thêm lời nào, anh mới nhận ra sự không thích hợp.
Beta vòng đến trước mặt Văn Túc Thời đứng yên, anh “Tê” một tiếng: “Anh làm sao vậy?”
Văn Túc Thời lạnh mặt không nói gì. Anh ta cô độc ngồi trên sofa, xoay đầu không nhìn Khương Thư Ngọc.
Khương Thư Ngọc vẻ mặt hoang mang. Anh nhìn chằm chằm Văn Túc Thời vài giây, cho rằng đây là hiện tượng Alpha sắp đến kỳ mẫn cảm, dù sao trong khoảng thời gian này Alpha đều tương đối nhạy cảm.
“Vậy anh tự mình bình tĩnh một chút đi.”
Khương Thư Ngọc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Anh mệt mỏi, buồn ngủ.
Nghe được lời Khương Thư Ngọc, Văn Túc Thời vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta ngỡ ngàng nhìn về phía Khương Thư Ngọc, phảng phất Beta chính là một tên tra nam.
Văn Túc Thời đứng lên đi đến bên cạnh Khương Thư Ngọc, ngữ khí gượng gạo: “Em không dỗ dành anh à?”
Khương Thư Ngọc: “……?”
“Dỗ anh?” Khương Thư Ngọc hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ của Văn Túc Thời: “Nhưng vì sao anh lại giận dỗi?”
Văn Túc Thời nhìn Khương Thư Ngọc vài giây, đột nhiên bị tức đến bật cười. Anh ta gãi gãi đầu, sau đó nói: “Bởi vì anh cảm thấy em không đủ để tâm đến chính mình. Anh giận em, cũng giận chính anh.”
Khương Thư Ngọc thò đầu ra từ trong chăn, anh “À” một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nắm lấy tay Văn Túc Thời: “Yên tâm, em sẽ không làm chính mình chịu ủy khuất đâu.”
Alpha hừ hai tiếng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
“Đúng rồi, em đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Khương Thư Ngọc ngồi dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Anh đã đưa Khương Cừu vào tù sao?”
Văn Túc Thời như mới nhớ ra chuyện này, anh gật đầu: “Chủ yếu là chính hắn phạm sai lầm, có liên quan gì đến anh đâu.”
Khương Thư Ngọc bĩu môi, anh vươn tay chọc chọc n.g.ự.c Văn Túc Thời, nhấn từng chữ một: “Vì sao không nói cho em?”
“Xử lý xong rồi.” Văn Túc Thời vẻ mặt chân thành, nhưng thấy Khương Thư Ngọc không tin, anh mới nói: “Anh không muốn để bọn họ xuất hiện lại bên cạnh em, anh hy vọng em được vui vẻ.”
Khương Thư Ngọc vốn dĩ không hề tức giận, nghe thấy câu nói này lại không nhịn được cười lên.
Anh vươn tay ôm lấy cổ Văn Túc Thời, ngẩng đầu hôn khẽ lên mắt Văn Túc Thời. Anh hạ thấp giọng: “Lần sau—”
“Không được lừa em, cũng không được giấu em.”
