Khương Thư Ngọc không mấy để tâm đến vết thương của mình.
Biểu cảm anh có sự phức tạp khó tả.
Anh nhìn Văn Túc Thời trước, rồi nhìn sang Khương Trình và cha Khương đứng bên cạnh, nhất thời không thể nắm rõ tình hình.
“Sao cậu không nói gì?”
Văn Túc Thời không muốn chờ đợi thêm nữa. Anh ta nắm lấy cổ tay Khương Thư Ngọc.
Trước mắt anh ta không rõ vết thương cụ thể ở đâu, dự định lát nữa sẽ đưa người đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.
Khương Thư Ngọc bị Văn Túc Thời quát khiến anh có chút ngơ ngẩn.
Anh vừa ngẩng đầu nhìn lên, giây tiếp theo đã bị đối phương kéo tuột xuống lầu: “Khoan đã!”
“Khương Thư Ngọc.”
Văn Túc Thời quay đầu lại, cụp mắt nhìn Khương Thư Ngọc. Trong mắt anh ta lộ ra vài phần hung hãn: “Bây giờ giao mọi chuyện cho tôi.”
Khương Thư Ngọc mấp máy môi. Anh muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng chỉ rụt rè thốt ra một câu: “Điện thoại của tôi.”
Lời này Văn Túc Thời nghe thấy, thật ra mọi câu Khương Thư Ngọc nói anh ta đều nghe rõ.
“Điện thoại.”
Văn Túc Thời hoàn toàn không hề thu liễm cảm giác áp bức quanh thân.
Áp lực từ một Alpha đỉnh cấp là vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm thân hình cao lớn của anh ta, giờ phút này cụp mắt càng khiến người ta cảm thấy anh ta hung tợn.
Đáy mắt Khương Cừu tràn đầy không cam lòng. Ông ta lườm Khương Thư Ngọc một cái.
Căn bản không biết hai người này đã qua lại với nhau từ lúc nào. Dù trong lòng không phục, ông ta vẫn bảo quản gia mang điện thoại của Khương Thư Ngọc lên: “Thư Ngọc à.”
Ông ta đi đến trước mặt Khương Thư Ngọc, vừa quan sát sắc mặt Văn Túc Thời vừa đưa điện thoại cho anh: “Đừng quên về nhà.”
Khương Thư Ngọc chậm rãi hít vào một hơi, nhận lấy điện thoại, không thèm nhìn Khương Cừu một cái, chỉ khẽ nói với Văn Túc Thời: “Đi thôi.”
Văn Túc Thời lúc này mới di chuyển bước chân. Anh ta đi theo sau Khương Thư Ngọc, lấy tư thế bao bọc Beta đưa người ra khỏi Khương gia.
Khương Trình đi theo sau nhìn thấy hai người rời đi, lập tức hét lớn: “Họ thân thiết từ bao giờ?”
“Có thể khiến Văn Túc Thời vì nó mà làm đến mức này sao?” Trong mắt Khương Trình tràn đầy ghen tị. Cậu ta nghiến răng: “Quả nhiên là đồ hồ ly tinh, đê tiện y như cha ruột nó!”
“Khương Trình.”
Cha Khương quát Khương Trình một tiếng, sắc mặt ông ta cũng không khá hơn:
“Chắc chỉ là chuyện hai ngày này thôi. Dù sao Văn Túc Thời cũng là Alpha, sao có thể ở bên Beta được. Mày yên tâm, có lẽ nó thấy Khương Thư Ngọc thú vị nên mới ra tay, hạng người này chỉ là chơi bời thôi, không thể nào ở bên Khương Thư Ngọc đâu.”
“Thật sao?”
Khương Trình vẫn không yên tâm. Lúc trước Văn Túc Thời sống ở đây, cậu ta đã để mắt đến đối phương.
Khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, càng không thể để Khương Thư Ngọc có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Cậu ta vẻ mặt oán hận nhìn bóng dáng hai người, thầm nghĩ trong lòng: Văn Túc Thời chỉ có thể là của cậu ta—
________________________________________
Không chỉ Khương Trình và cha Khương không hiểu rõ chuyện này, ngay cả Khương Thư Ngọc, người trong cuộc, cũng không hiểu.
Anh thấy hai người đã đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Khương gia, lập tức kéo giãn khoảng cách với Văn Túc Thời. Anh lùi lại hai bước, rồi vẻ mặt hoang mang hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Văn Túc Thời có chút bực bội. Anh ta vén tóc, mùi m.á.u tươi trong không khí ngày càng rõ ràng, có thể thấy Khương Thư Ngọc bị thương không nhẹ.
Anh ta mạnh mẽ áp chế cơn bực dọc trong lòng: “Tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời.”
Khương Thư Ngọc sững sờ, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng đã hết pin. Beta giật mình, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Vậy sao anh biết tôi ở đâu?”
Năm đó khi họ còn là bạn bè, giao tiếp đã không nhiều, Văn Túc Thời lại càng chưa từng bước chân vào Khương gia, nói cho cùng là vì khinh thường Khương gia mà thôi.
“Hôm qua tham gia tiệc mừng nhập học của Khương Trình tôi có để ý một chút.”
Văn Túc Thời khẽ “chậc” một tiếng, anh ta không muốn vòng vo, nói thẳng: “Cậu bị ông ta đánh.”
“Ừm.” Khương Thư Ngọc không phủ nhận. Anh hiện tại quả thực cảm thấy choáng váng vì mất máu: “Có cãi nhau một trận.”
“Nhưng không sao đâu.”
Khương Thư Ngọc nghĩ nếu mượn cơ hội này rời đi, vậy thì đi tranh thủ đến bệnh viện xem sao, nếu để lâu sẽ nghiêm trọng. Anh nghĩ vậy, liền nói: “Vậy tôi đi trước, hôm nay cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi…
Tư duy Khương Thư Ngọc còn hơi hỗn loạn. Anh theo bản năng muốn rời xa Văn Túc Thời, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Alpha bắt lại.
Anh thật sự bị “túm”. Sức Văn Túc Thời quá lớn, anh bị đối phương ngang nhiên nửa ôm nhét vào trong xe.
Thư ký đã đợi sẵn, chỉ chờ Văn Túc Thời ra lệnh một tiếng là có thể lập tức xuất phát.
“Anh…”
Khương Thư Ngọc bị ném vào xe ngây người. Anh bò trên ghế sau, tranh thủ lúc ý thức còn tỉnh táo giãy giụa muốn ngồi dậy: “Anh đưa tôi đi đâu, tôi muốn xuống xe!”
“Xuống xe?”
Văn Túc Thời một tay có thể đè lại hai tay Khương Thư Ngọc. Lệ khí trong mắt anh ta không hề che giấu, giọng nói cũng hạ xuống rất nhiều: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện, đừng làm loạn.”
Bệnh viện?
Khương Thư Ngọc nghe vậy quả nhiên không động nữa, nhưng vẫn thoát khỏi sự kìm kẹp của Văn Túc Thời.
Anh rụt người vào một góc, cảm xúc trong mắt chỉ còn lại sự hỗn loạn. Anh hít thở hổn hển, sau một hồi giằng co, anh quên cả cảm giác đau.
Thư ký lái xe thường xuyên nhìn ra phía sau, sợ bỏ lỡ bất kỳ chuyện bát quái nào về Văn Túc Thời.
Anh ta đi theo Văn Túc Thời chưa lâu, nên hoàn toàn không biết có người này tồn tại.
“Còn nhìn nữa tháng sau lương của cậu cũng không còn.”
Văn Túc Thời đột nhiên mở miệng, khiến thư ký sợ đến mức nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn lại phía sau nữa. Nhưng mà, khi nào lương tháng này của anh ta bị mất rồi?
Khương Thư Ngọc cuộn tròn trong góc. Nhiệt độ điều hòa trong xe rất thấp, khiến anh lúc lạnh lúc nóng.
Cộng thêm sự khó chịu trên cơ thể hai ngày nay, tất cả sự không khỏe đều dâng lên. Anh nhắm mắt dựa vào cửa sổ, hơi thở cũng trở nên đặc biệt nặng nề.
Đầu đau quá, mí mắt cũng nặng trĩu.
“Khương Thư Ngọc?”
“Thư Ngọc?”
Văn Túc Thời rất nhanh phát hiện Khương Thư Ngọc không ổn. Anh ta lập tức dựa tới gần gọi Khương Thư Ngọc.
Tay vừa chạm vào mu bàn tay đối phương đã cảm thấy không ổn, quá nóng. Khương Thư Ngọc không biết từ lúc nào đã bắt đầu lên cơn sốt.
“Cách bệnh viện còn bao xa?”
Trong giọng nói Văn Túc Thời là sự nôn nóng không thể kiềm chế: “Nhanh lên, cậu ấy đã ngất rồi.”
“Thư Ngọc…” Văn Túc Thời nắm c.h.ặ.t t.a.y Beta, môi cũng hơi trắng bệch.
Họ đã liên hệ với bệnh viện ngay trên xe, nên xe vừa dừng lại đã có nhân viên y tế tiếp ứng. Khương Thư Ngọc sốt gần 40 độ.
Sắc mặt anh trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Khi Văn Túc Thời đặt Beta lên cáng, anh ta cảm thấy tay mình có cảm giác dính dính.
Anh ta nghĩ đến điều gì đó, nuốt nước bọt rồi cúi đầu nhìn xuống… Là máu.
Văn Túc Thời thoáng hoảng loạn, nhưng nhanh chóng ổn định lại tinh thần, chạy nhanh đuổi theo bác sĩ.
Khương Thư Ngọc được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Anh ta ngồi trên ghế bên ngoài im lặng chờ đợi, thư ký cũng ngồi bên cạnh bầu bạn.
“Cậu chủ Văn, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, ngài và vị kia có quan hệ gì không?”
Thư ký còn rất trẻ, anh ta căn bản không nhìn ra được hai người có quan hệ gì.
Người yêu cũng không giống, bạn bè cũng không giống, tiền nhiệm… nhưng theo anh ta biết Khương Thư Ngọc năm nay mới 18 tuổi, nếu là trước đây đã yêu đương, đó chính là yêu sớm!
Đây chính là mối tình cấm kỵ.
Văn Túc Thời thần sắc có chút mệt mỏi. Anh ta hờ hững liếc nhìn thư ký, sau đó nói: “Một người bạn…”
Hình như họ đều không tính là bạn bè. Khương Thư Ngọc đã chặn số anh ta suốt hai năm, sau khi gặp lại thì hận không thể trốn anh ta mười tám vạn dặm. Bạn bè nào lại như thế?
Hơn nữa, Khương Thư Ngọc lúc trước còn gửi tin nhắn tuyệt giao cho anh ta, ngay cả lý do cũng không có. Lẽ ra anh ta phải hận c.h.ế.t Beta này.
“Một cố nhân.”
Văn Túc Thời chắp tay trước ngực. Anh ta thường xuyên nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Đến bây giờ anh ta vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dặn dò thư ký: “Lát nữa giúp tôi điều tra Khương Cừu, và tình hình hoạt động hiện tại của Khương thị, càng rõ ràng càng tốt.”
“Vâng.”
Thư ký đi theo Văn Túc Thời cả ngày, anh ta cũng có chút mệt mỏi, cả người rã rời trên ghế, chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Văn Túc Thời liếc nhìn anh ta, không có ý định làm khó người khác: “Cậu về trước đi, lát nữa tôi chuyển khoản lương hai tháng cho cậu.”
“Ngài muốn sa thải tôi sao?” Thư ký nghe vậy lập tức nhảy dựng lên: “Tôi đã làm sai chuyện gì ư?”
Văn Túc Thời im lặng một lát: “Tôi bảo trả lương hai tháng cho cậu ngày hôm nay, có muốn không?”
Thư ký làm một động tác “OK”, sau đó không quay đầu lại liền bỏ đi, ở lại nữa anh ta sẽ c.h.ế.t mất.
Những người khác vừa đi, chỉ còn lại một mình Văn Túc Thời chờ đợi. Anh ta xoa xoa giữa hai đầu lông mày, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Khương Thư Ngọc ở Khương gia.
Beta mặc chiếc áo ngủ cũ kỹ, toàn thân không chút huyết sắc, đôi mắt dường như sáng lên khi thấy anh ta. Có phải là chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ đến không?
Hơn nữa, anh ta biết Khương Thư Ngọc sống không thoải mái, nhưng không ngờ nơi ở lại… cũ nát đến vậy.
Văn Túc Thời nắm chặt tay. Anh ta vừa cúi đầu, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Bác sĩ bước ra: “Bệnh nhân không có gì nghiêm trọng. Cậu ấy có lẽ đã sốt nhẹ cả một ngày, cộng thêm vết thương phía sau lưng, nên mới dẫn đến sốt cao ngất lịm. Tuy nhiên, thể chất cậu ấy thật sự không tốt, bị huyết áp thấp cộng với bệnh dạ dày, thậm chí còn suy dinh dưỡng.”
“Suy dinh dưỡng?” Đôi mắt Văn Túc Thời run lên. Giờ phút này anh ta không nói nên lời: “Tôi không biết.”
“Anh là người nhà của cậu ấy?” Bác sĩ đánh giá Văn Túc Thời một lượt, cảm thấy không ổn lắm.
Có những lời ông ta không nói nữa, chỉ bảo: “Tôi thấy anh cũng không phải là người thiếu tiền, chăm sóc cậu ấy cho tốt đi. Bệnh nhân sẽ tỉnh lại sau lát nữa.”
“Vâng.”
Văn Túc Thời lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn về phía phòng phẫu thuật. Khương Thư Ngọc được người ta đẩy ra.
Anh ta đi theo sau, nhìn bác sĩ đưa Khương Thư Ngọc lên giường bệnh. Y tá nhìn bệnh án của Beta, nhanh chóng dặn dò:
“Hiện tại cần phải truyền nước biển. Người nhà trông chừng, sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì cho uống chút nước, hai giờ sau mới được ăn cơm.”
“Tôi biết rồi.”
Văn Túc Thời lập tức trả lời. Anh ta ngồi bên giường bệnh nhìn Khương Thư Ngọc đang nhắm mắt, trong lòng là cảm xúc khó tả.
Alpha cong ngón tay chạm vào ngón tay của người trước mặt, giọng điệu chán nản: “Sao lại có thể làm mình chật vật đến mức này?”
Không ai đáp lại anh ta.
Văn Túc Thời chậm rãi cúi đầu, thân hình cũng khom xuống, rất lâu không đứng dậy.
________________________________________
Khương Thư Ngọc cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng lớn, tua nhanh cả một đời.
Khi anh mở mắt ra, đại não còn chưa tỉnh táo hẳn. Điều đầu tiên anh cảm nhận được là sự mệt mỏi và đau đớn trên cơ thể: “Tê…”
“Cậu tỉnh rồi?”
Khuôn mặt Văn Túc Thời đột ngột xông vào tầm mắt. Khương Thư Ngọc còn chưa cử động được nhiều. Anh chậm rãi chớp mắt, dường như không ngờ đối phương lại ở đây: “Anh.”
“Khát không?” Văn Túc Thời đưa ống hút đến bên miệng Khương Thư Ngọc: “Uống nước đi.”
Khương Thư Ngọc quả thực khát. Anh uống một hơi mạnh. Khoảnh khắc nước chảy qua yết hầu, anh mới cảm thấy mình sống lại.
Beta hít một hơi, mơ màng nhìn về phía Văn Túc Thời: “Tôi bị làm sao vậy?”
“Cậu có muốn dọn đến ở cùng tôi không?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng Khương Thư Ngọc đã nghe rõ Văn Túc Thời nói gì đó. Anh nhíu mày khó hiểu: “Anh nói gì?”
Văn Túc Thời thần sắc nghiêm túc. Anh ta lặp lại một lần, nhấn từng chữ: “Tôi nói—”
“Cậu có muốn đến ở cùng tôi không?”
