Lục Thanh Nghiễn ngày nào cũng quấn lấy ta.
Trời lạnh, hắn lại rúc vào trong chăn run rẩy.
Bệnh tim của hắn, khiến hắn trở nên yếu ớt.
Không thể bị gió thổi, không thể bị lạnh.
Tư thế ngủ của Lục Thanh Nghiễn cũng không tốt, thích đạp chăn vào ban đêm, có lần, hắn đã bị sốt cao, trán nóng bỏng.
Ta không thể nhìn hắn khó chịu.
Ta sinh ra đã có thân nhiệt cao, liền ôm hắn vào lòng, hắn quả nhiên không còn kêu lạnh nữa.
Ta lật xem sách cổ, tìm kiếm những bảo vật hiếm có trên đời.
Dùng để bào chế thuốc giải cho Lục Thanh Nghiễn.
Thuốc chính thống, hiệu quả luôn rất nhỏ.
Thế là, ta đi thăm Nam Cương, trên đường còn bị rắn độc cắn một nhát.
Giữa lúc nguy kịch, Lục Thanh Nghiễn hỏi: “Sư phụ, người điên rồi! Không cần mạng cũng phải cứu ta? Tại sao lại liều mình như vậy?”
Ta không nói nên lời.
Trong lòng luôn có cảm giác có lỗi, bây giờ còn xen lẫn một vài cảm xúc khác.
Ta không muốn Lục Thanh Nghiễn chết.
Nếu có hắn bầu bạn với ta cả đời, chúng ta đối ẩm dưới trăng, mùa xuân đạp thanh, mùa thu xem lá rụng mùa đông thấy tuyết.
Ta sẽ không cô đơn nữa.
Ta không phải con trai duy nhất của Thẩm gia, ta chỉ là Đại công tử. Cha mẹ nguyện ý ở lại Giang Nam cùng với đệ đệ, lại không muốn theo ta đến kinh thành.
Không có ai bầu bạn với ta.
