TRỌNG SINH TRỞ VỀ NĂM HAI MƯƠI TUỔI, TA QUYẾT ĐỊNH BUÔNG BỎ HẮN, BẢO VỆ NGƯỜI TA ĐÃ CÓ LỖI

Chương 7

Lục Thời An cũng không che ô, bên cạnh ngay cả hạ nhân cũng không có.

So với ta và Lục Thanh Nghiễn đêm qua, hắn mới là người thực sự ướt sũng.

Tóc đen rủ xuống, y phục phác họa ra thân hình thon gọn săn chắc.

Đôi mắt hoa đào bị mưa làm ướt, trong suốt long lanh.

Trong mắt Lục Thời An toát ra vẻ điên cuồng và tham lam, từng chút một quét qua ta, ta bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm.

Hắn như thể đã xa cách từ lâu, giọng khàn khàn: “Sư phụ, tại sao không chịu gặp ta?”

Ta một đêm không ngủ, sắc thuốc cũng không thành công, lúc này đang tức giận.

Ta quát lên: “Đừng gọi ta là sư phụ, Thái tử điện hạ bây giờ thân phận tôn quý, ta không xứng dạy dỗ ngươi.”

Lục Thời An ngây người tại chỗ: “Ngươi có ý gì?”

Ta cho người thu dọn tất cả vật dụng của hắn, hai tay đưa cho hắn.

“Ý ta là, sau này ngươi không cần đến phủ Tể tướng nữa, ta cũng không phải sư phụ của ngươi.”

Vốn dĩ, Lục Thời An phải đến phủ Tể tướng học quân tử lục nghệ, học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Để tiện, phủ Tể tướng cũng có một gian phòng dành cho hắn, thỉnh thoảng học mệt, trời đã tối, thì ngủ lại luôn.

Nhưng bây giờ ta nhìn thấy hắn là thấy ghê tởm, tự nhiên phải đuổi hắn đi.

Ta đang định đóng cửa, Lục Thời An ôm chầm lấy ta, tựa đầu vào vai ta, động tác dựa dẫm nhẹ nhàng.

“Cho ta ôm một lát, Thẩm Lăng Tuyết, ta có chút khó chịu.”

Hắn kể lể với ta.

Ta giãy dụa: “Đừng chạm vào ta.”

Động tác giãy dụa quá lớn, lực đạo quá mạnh.

Lục Thời An lại đứng cả một đêm, sớm đã kiệt sức.

Hắn trực tiếp bị ta đẩy ngã xuống bậc thang, nằm liệt trên mặt đất.

Bậc thang trước cửa phủ Tể tướng có mười bậc.

Không tính là cao, nhưng lăn xuống, cũng đau đớn vô cùng.

Máu từ lưng Lục Thời An thấm vào y phục trắng, nhìn vào kinh tâm động phách.

Ta có chút bực bội, việc này làm sao ăn nói với Hoàng đế.

 

back top