Thiên hạ không có tường nào không lọt gió.
Ta bị Hoàng đế triệu vào cung.
Người ngồi trên long ỷ, không hề cười, ngũ quan sắc bén, lông mày sâu thẳm.
“Thẩm khanh, ngươi thật khó gặp. Thái tử mà trẫm vừa phong, phải đứng ngoài phủ Tể tướng chịu khổ cả đêm, ngươi là thiên tài thiếu niên, nhưng quân thần có khác, Hoàng thất là quân, ngươi là thần tử, ngươi có biết không?”
Ta quỳ trên mặt đất xin tội: “Thần biết lỗi, cầu Hoàng thượng tha tội.”
Hoàng đế không nói một lời.
Trong điện chỉ có tiếng bút lông sói phê duyệt tấu chương.
Đại thái giám hiểu ý cười: “Tể tướng, Thái tử đêm qua, không phải chờ người ở trong phủ đâu.”
Ta hiểu được ý ngoài lời.
Đứng dậy, quỳ bên ngoài Ngự thư phòng.
Bây giờ là giữa đông.
Gió lạnh cắt da, tạt vào mặt, cảm giác đau rát mãnh liệt.
Đầu gối truyền đến lạnh lẽo, sau đó là đau thấu tim.
Cơ thể ta từ từ đông cứng.
Các đại thần ra vào, khiến ta mất hết thể diện.
Nếu nói Hoàng đế rất quan tâm Lục Thời An, thì cũng không phải.
Người chỉ ghét ai dám làm mất thể diện của Thiên gia.
Ta đang lúc danh tiếng lẫy lừng, lại dám đối xử với Thái tử như vậy, Hoàng đế đang mượn cơ hội cảnh cáo ta, để ta nhận rõ thân phận.
Ta được người ta khiêng về phủ Tể tướng.
Ta lúc nóng lúc lạnh, đầu đau như xé toạc, chân cũng đau vô cùng.
Nhưng mắt lại không mở ra được.
Có người ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta.
Hát những làn điệu dân ca Giang Nam bên tai ta.
Cuối cùng ta cũng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, phát hiện Lục Thanh Nghiễn đang canh giữ ta.
Lục Thời An bưng một bát cháo nóng, đi tới.
“Sư phụ, ta không cố ý hại người bị phạt.” Mắt hắn đỏ hoe, như một con thỏ nhỏ.
“Ta gặp ác mộng, mơ thấy ta đối xử với người rất tệ, người tự vẫn, ta sợ hãi, ta rất muốn gặp người.”
Một lý do rất hoàn hảo, hợp tình hợp lý.
Nhưng cộng thêm lần này, chúng ta tổng cộng mới nói chuyện với nhau ba lần.
Sao hắn lại có thể dựa dẫm vào ta đến thế!
Lục Thời An không phải kẻ ngốc, hắn không thể không biết một Thái tử hạ mình, canh giữ phủ Tể tướng một đêm, ta sẽ phải chịu hình phạt gì.
Chỉ là hắn hô mưa gọi gió đã lâu, nhất thời chưa chuyển đổi được mà thôi.
Ta phất tay, bảo Lục Thanh Nghiễn đi ra ngoài trước.
Lục Thanh Nghiễn không tình nguyện, hừ lạnh một tiếng mới đi.
