TRỌNG SINH TRỞ VỀ NGÀY TÔI VÀ HẮN KHIÊU CHIẾN NHAU, TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐỔI CÁCH CHƠI

Chương 2

Mối nghiệt duyên giữa tôi và Lục Ngôn Xuyên bắt đầu từ thời đại học.

Hắn là con cưng của trời, tôi là kẻ liều mạng.

Hắn coi thường loại người "tham lam theo đuổi danh lợi" như tôi, tôi không ưa cái kiểu "ngồi trên cao" của hắn.

Từ tranh giành học bổng đến tranh giành dự án khởi nghiệp, từ tranh chức chủ tịch hội sinh viên đến tranh giành thị trường sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã đấu nhau suốt bảy năm trời.

Kiếp trước tôi cứ nghĩ, giữa chúng tôi chỉ có một mất một còn.

Cho đến khi cùng đứng trên rìa sân thượng, gió thổi vào quần tôi lạnh lẽo.

Hắn đột nhiên nói: "Hứa Phóng, kiếp sau đừng tranh giành với tôi nữa."

Tôi đáp: "Được thôi, kiếp sau cậu gọi tôi bằng bố, tôi sẽ nhường cậu."

Hắn lại cười, mặc dù còn khó coi hơn cả khóc.

"Mơ đẹp đấy."

Rồi chúng tôi cùng nhau nhảy xuống.

Và sau đó, tôi đã ở đây.

Quay về điểm khởi đầu của mọi bi kịch.

Tôi đã giác ngộ.

Cách tốt nhất để đánh bại kẻ tử thù, không phải là giẫm hắn dưới chân.

Mà là biến hắn, thành người của mình.

Biến bằng cách nào?

Tôi có một ý tưởng táo bạo.

 

back top