TRỌNG SINH TRỞ VỀ NGÀY TÔI VÀ HẮN KHIÊU CHIẾN NHAU, TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐỔI CÁCH CHƠI

Chương 20

Tiệc tối kết thúc, tôi nhét hộp đựng dây chuyền vào tay Lục Ngôn Xuyên.

"Của cậu."

Hắn như bị bỏng: "Tôi không cần."

"Sao lại không cần? Tôi đấu giá về là để tặng cậu đấy."

"Cậu nói bậy bạ gì đấy?" Hắn cau mày, "Ai là người yêu tương lai của cậu?"

"Cậu đấy." Tôi nói thẳng thừng, "Tôi đã công khai bày tỏ rồi, cậu muốn chối à?"

Hắn tức đến mức suýt ném cái hộp vào mặt tôi.

"Hứa Phóng! Cậu... cậu thật là..."

"Thật là gì?" Tôi ghé sát hắn, hạ giọng, "Lục Ngôn Xuyên, cậu có thể không nhận dây chuyền, nhưng lời tôi đã nói ra rồi, tôi đã để mắt đến cậu, cậu chạy không thoát đâu, tôi cũng không chạy thoát đâu."

Hắn trừng mắt nhìn tôi, n.g.ự.c phập phồng, hồi lâu sau, nghiến răng nói: "Trước đây cậu sao không vô lại như thế?"

"Trước đây là kẻ thù, bây giờ là người theo đuổi, có giống nhau sao?" Tôi nhướng mày, "Đối xử với kẻ thù phải vô tình như gió thu cuốn lá, đối xử với người trong lòng đương nhiên phải ấm áp như mùa xuân, cộng thêm một chút đeo bám lì lợm cần thiết."

Hắn hoàn toàn không còn gì để nói.

Cuối cùng, hắn vẫn nhận lấy sợi dây chuyền.

Không đeo.

Nhưng cũng không vứt.

Cứ đặt trong ngăn kéo bàn làm việc của hắn, thỉnh thoảng tôi đến tìm hắn, có thể thấy một góc của cái hộp nhung đó.

Giống như một bí mật nhỏ.

 

back top