TRỌNG SINH VỀ NGÀY BỊ HỆ THỐNG TRÓI BUỘC, TA KHÔNG MUỐN CÔNG LƯỢC HẮN NỮA

Chương 17

Không đợi ta suy nghĩ kỹ cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu, hắn đã loạng choạng tiến lại gần.

Thân hình cao lớn nhiệt độ nóng bỏng, gần như dồn hết trọng lượng lên người ta.

“Sư Tôn...” Giọng hắn khàn khàn đến đáng sợ, xen lẫn tiếng thở dốc khó nhịn, “Đệ tử... khó chịu.”

Ta vô thức đặt tay lên trán hắn, chạm vào một vùng nóng ran:

“Có chuyện gì? Lại trúng ám toán trong bí cảnh sao?”

Hắn lại cười khẽ một tiếng, môi như có như không cọ qua khóe môi ta:

“Không phải bí cảnh, là đệ tử tự mình uống độc.”

“Giống với loại Sư Tôn lúc trước... dùng trên người Huyền Tịch.”

Ngón tay ta khẽ khựng lại, không khỏi cau mày.

Hắn đã không nói không rằng giữ chặt eo ta, ấn ta sát vào hắn hơn, khí tức nóng bỏng: “Vì Sư Tôn muốn công lược đệ tử, lúc này, luôn nên... mặc ta hành động chứ?”

Ta không trả lời, chỉ cụp mắt xuống, lạnh nhạt quét qua bàn tay đang siết chặt eo ta, rồi dời tầm mắt đi.

Vì nhiệm vụ, một chút hy sinh là điều khó tránh khỏi.

Tuy nhiên, hành động tiếp theo như dự đoán lại không xảy ra.

Hắn dừng lại, hơi thở nặng nề, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ ta, giọng nói mang theo một tia run rẩy:

“Sư Tôn... người lại như vậy...”

Thấy hắn cứ mãi giằng xé như thế này, sự chán ghét tích tụ lâu ngày trong lòng cuối cùng cũng dâng lên.

Dây dưa như vậy, bao giờ mới kết thúc?

“Lại gần chút.”

Thần sắc hắn tối tăm khó lường, nhưng vẫn nghe lời từ từ tiến lại.

Chính là lúc này.

Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, chủ động nghênh đón, hôn lên đôi môi nóng bỏng hơi hé mở vì kinh ngạc của hắn.

Người trên người ta đột nhiên cứng đờ.

Giây tiếp theo, hắn đẩy mạnh ta ra! Loạng choạng lùi lại vài bước, cho đến khi đụng vào tường mới miễn cưỡng dừng lại, lập tức quay lưng đi một cách chật vật.

Vai hắn khẽ run rẩy, hơi thở hỗn loạn không chịu nổi.

Rất lâu sau, hắn mới khàn giọng mở lời:

“Sư Tôn tu, là Vô Tình Đại Đạo.”

“Chứng là Thiên Địa Pháp Tắc, bảo vệ là Thiên Hạ Thương Sinh. Không bị tư tình làm động lòng, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Cũng coi như, hợp với Thiên Đạo chí lý.”

“Thiên Đạo sụp đổ mà hệ thống nói, Sư Tôn vì điều này, mới cam tâm tình nguyện bị giam cầm ở đây, thậm chí... không tiếc chịu khuất phục như vậy.”

Hắn dừng lại rất lâu, khẽ hỏi:

“Vậy thì, đệ tử, cũng được coi là một phần của thương sinh chứ.”

Ta chỉ nghĩ cuối cùng hắn cũng đã đồng tình với ý định ban đầu của ta, liền theo lời hắn, nghiêm túc đáp lại:

“Ừm, lời hệ thống nói không sai, trứng rớt khỏi ổ, không còn gì nguyên vẹn, người và ta cũng không ngoại lệ.”

Vài giây im lặng c.h.ế.t chóc.

Hắn không nói gì nữa.

Giây tiếp theo, d.a.o động linh lực lướt qua, bóng dáng đó đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian này.

 

 

back top