TRỌNG SINH VỀ NGÀY BỊ HỆ THỐNG TRÓI BUỘC, TA KHÔNG MUỐN CÔNG LƯỢC HẮN NỮA

Chương 3

Thiếu niên gầy gò, nhỏ thó, hoàn toàn không tương xứng với độ tuổi mười chín.

Trên quần áo dính vết m.á.u màu nâu sẫm, những chỗ rách lộ ra làn da xanh tím xen kẽ, đầy rẫy vết thương.

Một người trông có vẻ là quản sự đột nhiên chen ra khỏi đám đông, mặt đầy vẻ nịnh nọt, cúi người nói:

“Đại nhân Kiếm Tôn! Sao ngài lại đến cái nơi ô uế này? Thật là làm tiểu nhân đây lo sợ, e rằng sẽ làm bẩn mắt ngài!”

Quay đầu lại, hắn lập tức đổi sang vẻ mặt hung ác, mắng nhiếc thiếu niên kia:

“Cái thứ vô dụng nhà ngươi, thấy Kiếm Tôn mà còn không mau cút lại đây dập đầu! Đứng ngây ra đó chờ c.h.ế.t à?”

Nói rồi hắn còn nhấc chân lên, làm ra vẻ sắp sửa đá tới.

Ta khẽ cau mày, vung tay áo.

Quản sự kia “Ối” một tiếng, loạng choạng lùi lại mấy bước, kinh ngạc im bặt.

Ánh mắt ta quay lại nhìn thiếu niên:

“Ngươi là Sở Diễn?”

Tóc mái che khuất lông mày, giọng hắn khàn khàn:

“Phải.”

Ta bước vào nhà củi, đứng thẳng trước mặt hắn, rồi đưa tay ra:

“Có muốn theo ta đi không?”

Thân hình hắn rõ ràng cứng đờ.

Thấy hắn không có động tĩnh gì, ta chợt nhớ đến mệnh cách “Long Ngạo Thiên” mà hệ thống nhắc tới, tiện miệng bổ sung một câu:

“Xem ngươi căn cốt kỳ giai, là một mầm non luyện kiếm tốt.”

Xung quanh lập tức xôn xao.

“Căn cốt kỳ giai? Sở Diễn? Cái tên phế vật năm năm không đột phá Luyện Khí sao?”

“Chuyện này... Kiếm Tôn có phải nhìn nhầm rồi không.”

“Nhưng đây là lời đích thân Mặc Uyên Kiếm Tôn nói, làm sao có thể là giả! May mà ta chưa từng quá hà khắc với hắn...”

Môi thiếu niên mím chặt.

Đột nhiên, hắn dùng sức kéo mạnh ống tay áo cũ nát của mình, dùng lớp lót bên trong sạch sẽ hơn, lau đi lau lại vết bẩn trên tay.

Cho đến khi da thịt đỏ lên, hắn mới hít một hơi thật sâu, trịnh trọng đặt bàn tay hơi lạnh của mình vào lòng bàn tay ta.

“Ta bằng lòng.”

Đầu ngón tay hắn khẽ run rẩy, nhưng lực nắm lại vô cùng kiên định.

Sự thuận theo này thật ngoài dự đoán.

Ta khẽ gật đầu, nắm tay hắn bước ra khỏi nhà củi, lạnh nhạt nói với những người sắc mặt khác thường ngoài cửa:

“Người, ta đưa đi.”

 

 

back top