Tôi gửi tin nhắn xong đợi hai phút, không thấy hồi âm.
Tôi dứt khoát gọi thẳng.
Điện thoại được kết nối, bên kia im lặng hai giây rồi mới lên tiếng, "...Tiểu Sán?"
Giọng điệu bình tĩnh, nghi hoặc.
Trước khi cảm xúc sợ hãi lại dâng lên muốn cúp máy.
Tôi chợt nghĩ đến cảm giác hạnh phúc được Cố Hàn Thanh yêu thương trong mơ, lòng trống rỗng.
Tôi vùi mặt vào chăn, giọng nói nghèn nghẹn: "Cố Hàn Thanh, anh nói chuyện với tôi một chút, được không?"
Bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Sau đó có người hỏi: "Anh Thanh, anh không sao chứ?"
Lòng tôi khẽ động, lời khó nói nhất cũng đã nói ra rồi, tôi dứt khoát nói nốt những lời còn lại, "Tôi vừa gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời tôi."
Bên Cố Hàn Thanh vang lên tiếng bước chân vội vã, rất nhanh lại yên tĩnh trở lại.
"Xin lỗi, tôi vừa ngủ quên."
Hắn nói rất nhanh, như sợ tôi hiểu lầm, rồi lại bổ sung: "Tôi thật sự ngủ quên, không phải là muốn vạch rõ ranh giới, cũng chưa bao giờ coi cậu là vật cược, tôi..."
"Tôi biết."
Hơi thở gấp gáp của hắn bên tai dừng lại một chút.
Tôi không nhịn được cong khóe môi cười, xem ra hắn vừa rồi cũng "nằm mơ".
Đột nhiên tôi rất muốn gặp Cố Hàn Thanh, tôi vén chăn xuống giường, "Tôi có thể qua tìm anh không?" Nơi hắn đóng phim chỉ cách thành phố này hơn một giờ lái xe.
"Không cần."
Cố Hàn Thanh lập tức từ chối, chưa kịp để tôi thất vọng lại vội vã nói: "Tôi đến tìm cậu, cậu đợi tôi ở nhà."
Trong lòng tôi như pháo hoa nổ tung.
Tôi không nhịn được cười, "Được, anh đi đường cẩn thận."
"Ừm, cậu đợi tôi!"
