TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 14

 

Lý trí quay về.

Ta, ta thật sự muốn trốn.

Sao lại, như vậy như vậy rồi cơ chứ?

Rõ ràng đã nói là từ từ tiến tới, sao lại ào ạt tuôn ra hết thế này.

Vô Mịch hắn… liệu có bị ta dọa sợ không?

Liệu có vì thế mà…

Ta sững sờ.

Hồ ly ôm chặt lấy ta như hồi bé.

Dùng cái chỏm đầu mềm mại cọ cằm ta: "Sư huynh giấu giếm quá kỹ rồi."

Hắn bất lực: "Ta vậy mà lại không hề nhận ra."

Sau đó lại không vui, trừng mắt nhìn ta: "Nếu ngươi chịu cho ta chút tín hiệu, ta cũng không cần phải ngày đêm trằn trọc khổ sở."

"Vừa muốn chiếm hữu ngươi, lại vừa sợ phá hỏng cuộc sống yên bình của ngươi."

Tâm trạng hồ ly thay đổi còn nhanh hơn trời, chớp mắt đã lại tạnh mưa hửng nắng.

"Chụt" một cái hôn lên má ta: "Vui quá."

Hắn "bùm" một tiếng, vậy mà lại biến về nguyên hình.

Cái đuôi hồ ly xù bông xoay vòng vòng, lăn qua lăn lại trong lòng ta.

Ta bật cười.

Cảm thấy khoảnh khắc này, mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.

"Hoài Sùng, tông môn có việc."

Thạch truyền âm vang lên thật mất hứng.

"Mau đưa Vô Mịch về gấp."

 

back top