Ta đang mơ.
Ta nhất định là đang mơ.
Giấc mơ này có vẻ hơi thật.
Ta vậy mà lại cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của Vô Mịch.
Haiz, giờ đây chỉ có thể gặp hắn trong mơ thôi.
Sao lại muốn khóc đến thế này.
"Ôi, khóc rồi à?"
Vô Mịch trong mơ véo hai bên má ta, kéo ra vài cái.
Vẻ mặt có chút đáng đánh: "Nhớ ta đến mức này sao?"
Ta cọ cọ lòng bàn tay hắn: "Ừm."
Hắn đỡ lấy mặt ta, khẽ hôn lên trán ta: "Ta cũng rất nhớ ngươi."
Hắn đột ngột đổi giọng: "Nhưng ngươi uống nhiều rượu như vậy là không đúng."
"Ngươi có biết khi say ngươi nặng cỡ nào không?"
"Hôm qua ta và Trĩ Li khiêng ngươi mà mệt muốn ra mồ hôi."
"…?"
"Hoài Sùng tỉnh chưa?"
Trĩ Li rầm rầm đẩy cửa bước vào.
Ta và hai người bên giường mắt đối mắt.
Trĩ Li: "Ối dào, cái ánh mắt ngu ngơ này, hôm qua uống rượu uống đến ngốc rồi à?"
Vô Mịch nhún vai: "Có lẽ là ngủ quá lâu nên bị đờ đẫn rồi."
Đúng là hắn.
Hắn đã trở về.
