TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 28

 

"Chậc."

"Chậc chậc chậc."

"Là ta không hiểu chuyện rồi."

Trĩ Li dứt khoát quay lưng: "Ta lui đây, hai người cứ tiếp tục."

Ta lúc này mới nhận ra việc mình khóc trước mặt họ, thật mất mặt.

Vô Mịch véo tai ta: "Ngại ngùng rồi à?"

"…"

Hắn kéo đầu ta ra khỏi lòng hắn, dùng hai tay nâng mặt ta.

Ánh mắt hắn nhìn ta như thể đang nhìn một kỳ trân dị bảo, nhưng lời nói thốt ra lại chẳng mấy hay ho:

"Ngươi khóc lên thật đẹp."

"Khóc đến nỗi ta cương cả lên rồi."

"………………"

Hắn vừa nói, ta mới nhớ ra.

"Chát" một cái, ta đánh bay tay hắn: "Không phải sắp thành hôn rồi sao, còn quay về làm gì?"

Vô Mịch vô tội chớp mắt: "Ta trốn hôn rồi."

"?!"

"Trốn ba lần."

"Hả?!"

"Hai lần trước thất bại, bị bắt về rồi họ tịch thu công cụ liên lạc với bên ngoài của ta, nên mới lâu như vậy không liên lạc với ngươi."

"Họ còn cử rất nhiều người canh gác ta, ta phải khó khăn lắm mới trốn thoát được đấy."

Vậy Hồ tộc chẳng phải đang rối tung cả lên sao?

Ta đau đầu: "Hồ đồ!"

"Họ mới là hồ đồ."

Vô Mịch "khịt" một tiếng đầy khó chịu: "Họ ban cho ta sinh mạng, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể điều khiển cuộc đời ta."

"Ta một mình lang thang gần trăm năm, sau đó vào tông môn sống lâu như vậy, sớm đã không còn là tiểu Thái tử trong ấn tượng của họ nữa rồi."

"Ta hậu thiên đã phát triển sở thích riêng, suy nghĩ riêng, ta hiểu rõ bản thân và trung thành với chính mình."

"Làm sao họ có thể dùng một câu 'ngươi nên như vậy' nhẹ bẫng, mà phủ nhận tất cả chứ?"

"Kết hôn với người không yêu, làm những việc mình ghét, gánh vác trách nhiệm bị gán ghép một cách gượng ép, thà c.h.ế.t còn hơn!"

"Tóm lại ta không chịu, bảo ta tùy hứng cũng được, ích kỷ cũng được."

"Cuộc sống này, ai khổ sở, ai sung sướng, người trải qua mới biết."

Ta ngây người nhìn Vô Mịch đang phẫn nộ kích động, cảm thấy hắn lúc này, tỏa sáng rực rỡ.

Ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, chăm chỉ, không khóc lóc, không gây rối, không tranh giành. Tài năng cũng có, nỗ lực lại gấp bội.

Là đại đệ tử đáng tự hào, đáng an tâm trong mắt Sư tôn, là Đại sư huynh không ai sánh bằng trong mắt các sư đệ sư muội, là thanh niên tài tuấn phong quang vô hạn trong mắt người ngoài.

Họ khen thưởng ta, cũng trói buộc ta.

Tấm áo cà sa vô hình vẫn luôn bao phủ lấy ta, dần dần nới lỏng, bóc ra, khi Vô Mịch nói những lời này.

Cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.

Ta nghĩ, yêu hắn chính là vận mệnh của ta.

"Vô Mịch."

"Gì nữa?" Hắn nhíu mày, "Lại muốn nói đạo lý lớn với ta à? Ta không…"

Ta hôn lên cái miệng đang lải nhải của hắn.

"Ta yêu ngươi."

 

back top