Linh Sơn đường xá xa xôi.
Sợ không kịp về dự hôn lễ, ta đã mang theo gương truyền tống, có thể rút ngắn nửa quãng đường.
Ta không nói với Vô Mịch, định bụng nếu thực sự không kịp thì sẽ dùng.
Ta không muốn đẩy nhanh thời gian được ở riêng với hắn.
Ta thật sự muốn vung kiếm đuổi hết những người lạ mặt dám đến bắt chuyện.
Cớ gì hắn lại sở hữu một khuôn mặt quá đỗi phóng đãng như vậy.
Tính cách lại còn nhiệt tình như thế, cười với tất cả mọi người.
"Sư huynh sao vậy?"
Vô Mịch vẻ mặt lo lắng, đưa tay áp lên trán ta.
"Sắc mặt kém như vậy, có phải là bị bệnh rồi không?"
Không chỉ bệnh.
Mà còn bệnh nặng.
Chuyện này cũng ghen.
Hết cứu rồi.
Ta thầm nuốt xuống mọi cảm xúc, nghiêng đầu tránh khỏi nhiệt độ nóng bỏng kia.
Thứ khiến ta tham luyến.
Và có thể khiến ta mất kiểm soát.
Ta nhàn nhạt nói: "Không cần lo lắng, ta không sao."
Ánh mắt Vô Mịch đang cười rạng rỡ bỗng chốc đóng băng, hắn mím môi, cau mày nhìn ta thật lâu.
Ngay lúc ta sắp không thể kìm nén được, định vứt bỏ mọi sự kiêng dè.
Hắn cụp mắt xuống, khẽ "khà" một tiếng.
"Nếu Sư huynh đã không thích ta, cớ gì phải đi cùng ta?"
Hắn ngẩng đầu lần nữa, trong đáy mắt viết rõ sự châm chọc.
"Hãy thu lại cái tình thương rộng lớn của người đối với các sư đệ sư muội đi."
"Ta không cần."
"Nếu không tình nguyện, thì hãy quay về."
Hắn phất tay áo bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Ta không sợ đau.
Nhưng trái tim ta lại mềm yếu.
Bị kim châm vào, thật sự khiến người ta khó chịu.
Ta mở miệng, nhưng cổ họng lại như bị hỏng.
Chỉ có thể im lặng đi theo, đuổi theo mái tóc đỏ rực đang bay bay của hắn.
