Phiên ngoại 2: Hậu Ký (Sau Lời Kết)
Xử lý xong chuyện Yêu tộc, ta dẫn con sói non kia bế quan. Tiên thảo linh dược cứ thế mà đút cho nó từng nắm từng nắm. Béo lên một vòng lớn, nhưng vẫn không biến ra hình người được. Ta hỏa khí lớn, không cẩn thận lại thiêu cháy phần lớn lớp lông vừa mới mọc ra của hắn.
Sau này con sói non khôn ra, thấy ta đả tọa điều tức liền trốn đi thật xa. Đến nỗi hắn giả vờ giả vịt lừa ta hơn nửa năm, ta mới phát hiện tiểu tử này sớm đã có thể khoác vai bá cổ với các tiểu hoa yêu rồi.
「Sư Tôn, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi...」
Ta tức giận quay người bỏ đi, hắn chạy lon ton đuổi theo vào nhà.
「Đồ nhi chỉ là... chỉ là không có mặt mũi gặp Ngài, nên nhờ bọn họ giúp đỡ đưa ra ý kiến... Sư Tôn, Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Chúng ta không có gì cả.」
Ta khẽ nhấp một ngụm trà hoa: 「Không có gì cả, ngươi hoảng cái gì?」
「Ta... không phải thấy Sư Tôn tức giận sao!」
Ta giận là vì hắn trốn ta! Hôm qua ta hỏi hắn rốt cuộc có thể biến trở lại không, cái đầu lông xù lắc như trống bỏi.
「Đừng gọi ta là Sư Tôn, ta không có loại đồ đệ không nghe lời như ngươi.」
Lời chưa dứt, con sói non liền đỏ mắt, cộp một tiếng quỳ xuống.
「Sư Tôn, ta sai rồi, ta nghe lời mà!」
Đúng là nhát cáy.
「Ta nói rồi, đừng gọi ta là Sư Tôn.」
Ta khóe môi khẽ nhếch: 「Bạch Diệu, ngươi nghe rõ đây, tên của ta là Trì Diễm.」
「Trì... Diễm?」
「Ừm.」
Ta ngoắc tay: 「Lại đây.」
Con sói non do dự nhích vài bước: 「Không phải là... muốn đánh ta đấy chứ.」
Ta giơ lòng bàn tay lên, chậm rãi áp vào mặt hắn.
「Đúng là muốn đánh ngươi, nhưng mà, giờ lại có chút không nỡ.」
Vuốt ve đôi mắt đẹp của hắn, ta túm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt, khẽ chạm một cái.
「Làm sao đây, đại khái là... dư độc Mị Cổ vẫn chưa được thanh lọc sạch sẽ.」
Hắn yết hầu lăn lộn, hơi thở hơi nóng: 「Vậy... vậy nên làm thế nào cho phải?」
Còn giả vờ.
Ta đẩy nhẹ vào n.g.ự.c hắn: 「Chi bằng ngươi tránh xa ta một chút, kẻo ta lại đem con sói non ngươi ăn sạch sành sanh.」
Ánh mắt Bạch Diệu nóng rực, vòng qua eo ta đột ngột xoay người, hơi thở ấm áp lướt qua tai: 「Cầu còn không được...」
Hắn búng tay một cái, cả căn phòng lập tức nở đầy những đóa hoa rực rỡ. Trông cũng khá đẹp. Hắn nói là đã học với các tiểu hoa yêu mấy ngày, vốn định tạo cho ta một bất ngờ, nhưng đáng tiếc giờ ta hỏa lớn, tính tình nóng nảy.
Lời vừa dứt, đôi môi mềm mại nóng bỏng dán sát lên.
Bộ dạng nhát cáy vừa rồi không còn sót lại chút nào.
Sói chính là sói, bộ dạng chó con đều là giả vờ.
END.
