TỪ KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP ĐẾN NGƯỜI YÊU THỰC TẬP

Chương 1

Bác sĩ chỉ vào phim CT não của tôi, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thẩm tiên sinh, cậu bị chấn động não nhẹ, và ở đây, có một khối u nhỏ. Chúng tôi khuyên cậu nên tiếp tục ở lại bệnh viện theo dõi.”

Tôi nằm trên giường bệnh, chán nản nghịch góc chăn, toàn thân ngoài cái đầu quấn băng hơi vướng víu ra thì không cảm thấy khó chịu gì.

“Nằm nữa thì tứ chi của tôi thoái hóa mất. Tôi đã thông báo cho trường rồi, hôm nay sẽ có người đến giúp tôi làm thủ tục xuất viện.”

Bác sĩ còn định khuyên, cửa phòng bệnh “cạch” một tiếng mở ra, một người đàn ông bước vào.

Cậu ta rất cao, vai rộng chân dài, chiếc áo phông đen và quần jeans đơn giản lại được cậu ta mặc với khí chất của người mẫu.

Nhìn lên trên, là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày mắt tuấn tú, nhưng đôi mắt đang nhìn về phía tôi lại mang theo vài phần phong lưu và trêu tức.

Nụ cười như có như không nơi khóe môi, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng đấm.

“Ôi, Thẩm Diệc Bạch, làm sao thế này, sao trông tội nghiệp quá vậy?” Ánh mắt cậu ta rơi xuống miếng băng trên đầu tôi, giọng điệu mừng thầm không hề che giấu.

Kỳ lạ thật.

Theo lý mà nói, nghe thấy câu nói khiêu khích rõ ràng thế này, tôi nên lập tức đáp trả.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn rõ mặt cậu ta, trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, rồi bắt đầu đập loạn nhịp.

Đùng đùng đùng, đập mạnh đến nỗi lồng n.g.ự.c cũng âm ỉ đau.

Má cũng không kiểm soát được mà nóng lên, vành tai bỏng rát.

Phản ứng sinh lý đột ngột, xa lạ và mãnh liệt này khiến tôi ngơ ngác.

Tôi ôm ngực, ngây người nhìn cậu ta, lưỡi hơi líu lại: “Anh… anh là ai?”

Người đàn ông rõ ràng sững sờ, rồi nhướng mày cười khẩy: “Thẩm Diệc Bạch, cậu lại giở trò gì thế? Va quẹt xe đến mức hỏng cả não rồi à?”

“Có phải là Khương Trạch Xuyên tiên sinh không?” Bác sĩ chen vào đúng lúc, như thể muốn giải vây: “Hiện tại bệnh nhân có dấu hiệu sinh tồn ổn định, nhưng tổn thương não do tai nạn xe có thể để lại di chứng, mất trí nhớ cũng là một khả năng…”

Khương Trạch Xuyên?

Cái tên này như một viên đá ném xuống mặt hồ, khuấy lên một gợn sóng yếu ớt trong bộ não trống rỗng của tôi.

Rất quen thuộc, chắc hẳn là rất quan trọng.

Sờ lên khuôn mặt đang nóng ran, rồi cảm nhận nhịp tim hoàn toàn không nghe lời, một phỏng đoán vừa vô lý vừa hợp lý nổi lên trong đầu tôi:

Chắc chắn là tình yêu! Chỉ có tình yêu mãnh liệt nhất mới khiến người ta có phản ứng sinh lý mạnh mẽ đến vậy!

 

 

back top